Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 798: Mặc kệ hắn giở trò gì tôi cũng không sợ

Lâm Phàm phất phất tay tỏ vẻ không sao. Loại người này hắn đã gặp nhiều rồi, còn phải sợ bọn chúng làm gì mình sao.
Đã nói không chữa là sẽ không chữa, không có lí do gì cả.
Sắc mặt Vũ Đào cũng dần dần thay đổi, trở nên âm trầm, hung ác nói: “Anh thật sự không chữa?”
Lâm Phàm gật đầu, ý trên mặt chữ, không chữa.
Vũ Đào hít sâu một hơn, sắc mặt dần trở nên hòa hoãn: “Thần y, vừa rồi là tôi không đúng, tôi có thể xếp hàng chờ.”
Tình trạng hiện giờ đã khiến cho hắn không chịu nổi, mong muốn duy nhất của hắn bây giờ là có thể chữa được bệnh. Tên nhóc này có thể chữa khỏi bệnh cho hắn thì hắn nhận sai một lần cũng không sao.
Nhưng chữa được bệnh rồi thì nhất định phải cho tên nhóc này biết tay.
Có thể làm cho Vũ Đào thừa nhận hắn sai chỉ có thể là do cơ thể hắn có vấn đề, gấp gáp cần được người ta giúp đỡ cứu chữa.
Viện trưởng Tất không nói gì thêm chỉ một mực đứng xem. Con đường đi của họ và tên Vũ Đào kia không giống nhau. Bọn họ tuy không nhiều tiền như Vũ Đào nhưng trên phương diện y học họ lại là người có địa vị, Vũ Đào hắn dù có cố gắng cả một đời cũng không thể sánh được.
Thế nhưng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, gió tầng nào sẽ gặp mây tầng đó.
Ở trong xã hội này, cho dù anh học cao biết rộng đến đâu, có tài giỏi đến mức độ nào thì khi gặp những loại người không từ thủ đoạn như này cũng chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo mà thôi.
Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi không chữa. Cho dù ông có đứng xếp hàng thì khi tới lượt ông tôi cũng sẽ không chữa. Con người ông không biết điểm dừng lại còn vô đạo đức, chỉ giỏi lừa gạt người khác, không có việc xấu nào không làm. Bây giờ ông có thể giàu có thế nhưng cũng chỉ là vận may ngắn ngủi mà thôi. Ông mắc loại bệnh này là do ông trời đang trừng phạt ông, nếu như tôi có cứu được ông thì không phải là đang đối nghịch với ông trời hay sao, tôi đây không rảnh để làm chuyện nhảm nhí như vậy. Phiền ông rời đi cho!”
Mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ rằng vị thần y này lại có thể nói trắng ra như vậy, cơ hồ là không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Người bình thường sợ là sẽ bị Lâm Phàm nói như vậy khiến cho tức chết, thậm chí đây lại còn là người có tính cách hung bạo, động một chút là có thể ra tay đánh người.
Vũ Đào lúc này thật sự bị chọc tức đến mức thở hổn hển, ánh mắt cũng trở nên hung tợn: “Anh nhất định không chữa?”
Lâm Phàm nhếch miệng: “Đầu ông có bệnh hả? Tôi đã nói không chữa là không chữa, chẳng lẽ lỗ tai của ông cũng có vấn đề?”
“Anh là bác sĩ, nếu anh không chữa bệnh cho tôi thì tôi sẽ kiện anh.” Vũ Đào tức giận nói.
Lâm Phàm xòe tay ra: “Hoan nghênh. Tùy ông, ông cảm thấy vui là được.”
“Mày... mày...” Vũ Đào tức không thở nổi, chỉ có thể lặp lại ba lần “Được... Được... Được.” Hắn ta không nghĩ tên nhóc này lại dám không lưu lại cho mình chút thể diện nào.
Vũ Đào hỏi lại lần nữa : “Mày không biết tao là ai sao?”
Lâm Phàm cũng hỏi vặn lại: “Thế ông có biết tôi là ai không? Cũng không lên trên mạng nghe ngóng một chút, fan của tôi có hàng vạn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết ông đấy.”
Triệu Minh Thanh bất lực che mặt, lão sư dù sao cũng là thần y đó nha. Nói năng có thể đừng tùy ý như vậy được không.
Khâu Kiệt cùng với Trương Đồng Đồng không nhịn được cười, Lâm lão sư đúng là vui tính thật đấy.
Các bệnh nhân đứng xung quanh trong lòng vui mừng, thần y trâu bò thật, đứng trước mặt cường hào cũng nhất quyết không chịu khuất phục.
Quả là một thần y có cá tính.
“Đi!” Vũ Đào tức giận quát. Nhưng chuyện này ông ta nhất định không thể bỏ qua.
Lâm Phàm nhìn Vũ Đào đang rời đi, không khỏi bật cười. Tên này có quỳ xuống cầu xin hắn cũng sẽ không chữa. Dù sao hắn cũng là một thần y có liêm sỉ nha, làm sao loại người nào cũng có thể chữa trị cho chứ.
“Người tiếp theo.” Lâm Phàm cũng không quan tâm đến mấy chuyện như này, chuyên tâm chữa bệnh, phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của Bách khoa toàn thư mới được.
Hiện tại hắn đang rất mong chờ kiến thức ở trang 11, không biết sẽ như thế nào.
Viện trưởng Tất lo lắng: “Thần y, anh cẩn thận một chút. Người này có thù tất báo, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Lâm Phàm gật đầu: “Không sao. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Mặc kệ hắn ta giở trò gì tôi cũng không sợ.”
Những phóng viên hôm qua hôm nay lại đến.
Lần này bọn họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng, biết được thần y khám bệnh ở bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh. Khi họ tới hiện trường thì phát hiện Viện trưởng của bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh lại đang đứng ở bên cạnh, điều này đã thu hút sự chú ý của họ.
“Viện trưởng Tất, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì về vị thần y thiên tài này?”
Đây cũng là lần đầu tiên các phóng viên nhìn thấy có một vị Viện trưởng đi ra chào hỏi thần y, hơn nữa dường như bầu không khí giữa bọn họ cũng có vẻ không tệ.
Viện trưởng Tất cười nói: “Cũng không có suy nghĩ gì cả, thế nhưng y thuật và kiến thức về trung y của vị thần y này lại khiến tôi vô cũng khâm phục. Tôi thân là viện trưởng của bệnh viện Phúc Bảo, anh ấy lại có thể tới bệnh viện của chúng tôi tổ chức khám bệnh tình nguyện, chúng tôi đương nhiên sẽ hỗ trợ cậu ấy hết sức có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận