Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1193: Đối chất

Lâm Phàm tự tin nói: "Không cần lo lắng chuyện này, tôi đã có biện pháp. Tuy nhiên trải qua chuyện này, tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Anh xem, nếu sau này qua một hai năm mà tôi bồi dưỡng những đứa nhỏ này đều thành thiên tài, rồi bỗng nhiên những phụ huynh vốn không muốn nhận mấy đứa bé này lại muốn nhận lại thì đến lúc đó tôi nên làm thế nào đây?”
Lưu Hiểu Thiên im lặng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Hiện tại rất nhiều chuyện đều là hợp tình nhưng bất hợp pháp, hợp pháp nhưng bất hợp lý. Nếu là cha mẹ ruột đến thì dựa theo quy định, khả năng là phải trả lại cho cha mẹ. Nhưng trong đó, có không ít đứa bé là đều bị cha mẹ đồng ý bán đi."
Lâm Phàm không nói nhiều, vỗ vai Lưu Hiểu Thiên: "Quên đi, không quan tâm nhiều như vậy, giờ vẫn nên giải quyết chuyện bên ngoài đã.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu, ở trong viện phúc lợi có không ít trường hợp trẻ có cha mẹ đều còn sống, hơn nữa vẫn còn liên lạc được, thế nhưng người ta căn bản không đồng ý đưa về. Mà theo luật nhận con nuôi thì trẻ vị thành niên dưới mười bốn tuổi phải là trẻ mồ côi bị mất cha mẹ, trẻ sơ sinh bị cha mẹ đẻ bỏ rơi hoặc cha mẹ đẻ có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn không có khả năng nuôi dưỡng con cái thì mới có thể tiến hành nhận nuôi.
Những đứa trẻ bị bắt cóc hoặc bị cha mẹ bán đi không thuộc về trẻ em bị bỏ rơi, cũng không thuộc về trẻ mồ côi, cho nên không thể tính vào trường hợp được phép nhận nuôi.
Bên ngoài bây giờ đã rất ầm ĩ, nếu không giải quyết thì chỉ sợ là sẽ phát sinh xung đột. Đến lúc đó nếu có người bị thương thì cũng có chút khó xử.
"Viện trưởng Hoàng, Hàn Lục, các người chăm sóc cậu nhóc cho tốt, tôi và đội trưởng Lưu ra ngoài giải quyết sự việc." Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hoàng gật đầu, chuyện này cũng chỉ có Lâm đại sư mới có thể giải quyết. Họ thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Đẩy cửa sắt ra.
Quần chúng bên ngoài nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, tâm tình bắt đầu dao động lớn.
"Người đi ra rồi! Mau thả người!"
"Các anh làm như vậy là vô đạo đức."
Đội trưởng Lưu mở miệng nói: "Tất cả im lặng cho tôi, nghe Lâm đại sư nói.”
Lâm Phàm nhìn đám người đông đúc bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan: "Căn cứ theo quy định, hai ông bà không phải cha mẹ ruột của mập mạp, cho nên ông bà không có quyền nhận nuôi mập mạp. Nhưng ông bà là bác của cậu nhóc, dựa theo tình theo lý thì ông bà cũng có tư cách này…”
Không đợi Lâm Phàm nói xong, Khâu Diễm Lan lại nhào xuống đất, khóc rất thương tâm: "Lâm đại sư, cầu xin cậu giao đứa bé cho tôi, van xin cậu.”
Cảm xúc của quần chúng lại được khơi mào, bắt đầu rục rịch. Dường như là muốn làm ra hành động kịch liệt hơn.
Nhưng chung quanh có nhiều cảnh sát nên ngược lại bọn họ tạm thời áp chế xuống.
Lâm Phàm nhìn diễn xuất của hai người thì bật cười: "Được rồi, con mẹ nó! Hai người diễn cũng rất giống đó. À ông kia! Vương Thừa Sơn đúng không? Tôi hỏi ông, có phải ông bị ung thư tủy xương giai đoạn đầu đúng không?”
Quần chúng chung quanh nghe được Lâm đại sư hỏi ra vấn đề này cũng nhất thời sửng sốt, có chút không hiểu.
"Không phải." Vương Thừa Sơn suy nghĩ một lát rồi một mực khẳng định không phải.
Lâm Phàm cười: "Ông nói không phải à? Ông thử hỏi một số người ở đây xem có biết đại danh của tôi là gì không.”
Những người dân tức giận với Lâm Phàm bây giờ cũng đã im lặng. Có người trong số họ biết Lâm đại sư là thần y, hơn nữa còn không phải thần y bình thường.
Thân phận này không phải là bí mật gì, trên mạng đều có thể tìm được.
Các phóng viên cũng nhỏ giọng nói chuyện với nhau: "Đúng vậy, Lâm đại sư là thần y, khám bệnh tuyệt đối sẽ không sai. Nếu bảo người đàn ông này có bệnh vậy thì nhất định là có bệnh, nhưng tại sao người đàn ông này lại phủ nhận?”
Vương Thừa Sơn nói: "Chúng tôi đến đây để đưa cháu trai đi, cậu hỏi những thứ này muốn biểu thị cái gì?”
Lâm Phàm lắc đầu: "Đội trưởng Lưu, mấy tháng trước, khi bọn nhỏ được người ta cứu ra, có phải các anh đã tìm được gia đình của cậu nhóc, đồng thời cũng thông báo cho bọn họ tới nhận rồi đúng không?”
Sở trưởng Lưu ho nhẹ một tiếng đáp: "Đúng vậy, lúc ấy khi cứu bọn nhỏ ra, cảnh sát chúng tôi bắt đầu điều tra thân phận suốt cả đêm. Cha của Vương Dương Dương đã không còn, mẹ thì tái giá nên tôi khá có ấn tượng. Lúc ấy cũng tìm được mẹ của Vương Dương Dương. Bởi vì cô ấy đã lập gia đình mới nên cự tuyệt nhận nuôi. Sau đó chúng tôi thông báo cho hai ông bà, nhưng lúc ấy ông bà cũng không có đồng ý. Bây giờ đã trôi qua mấy tháng rồi, đột nhiên hai người xuất hiện ở chỗ này, trong đây chắc chắn là có vấn đề.”
Quần chúng không phải kẻ ngốc, khi nghe được tình huống này thì nhất thời ngơ ngác. Họ cảm thấy trong này có chuyện mà hình như họ không biết.
Vợ chồng Vương Thừa Sơn mặt biến sắc, sau đó gào thét nói: "Các cậu ngậm máu phun người, chúng tôi căn bản không nhận được thông báo. Đây là sau khi chúng tôi hỏi mẹ của Vương Dương Dương mới biết được cậu nhóc còn ở viện phúc lợi, cho nên chúng tôi mới chạy suốt đêm tới đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận