Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 933: Vãi, đến rồi!!!

Lúc khách quý thấy được cảnh này, ánh mắt cũng xảy ra biến hóa, sau đó chủ động hỏi về việc vệ sinh hàng ngày của Tứ Hành, tỏ vẻ nơi sạch sẽ như thế đúng là chưa từng thấy qua làm ông ta bội phục từ trong tim.
Việc này làm cho các lãnh đạo Thượng Hải rất vui vẻ, chờ sau khi chấm dứt hoạt động thì nhất định phải khen ngợi lãnh đạo phụ trách Tứ Hành mới được.
Cục cảnh sát!
Năm tên phần tử bất lương bị giam giữ ở đây, cảnh sát tra xét nội dung trong điện thoại, càng xem càng cảm thấy tức giận, ánh mắt lúc nhìn về phía năm người cũng bắt đầu thay đổi.
Nếu không phải do đang mặc bộ quần áo này trên người thì bọn họ cũng đã đánh tơi bời mấy kẻ này ngay tại đây rồi.
Có điều lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, sáng nay lúc sáu giờ nhận được tin báo từ quần chúng tố cáo, đã thành công bắt được mấy tên này.
Lúc đến hiện trường, năm người này vẫn luôn quỳ ở nơi đó, bắt bọn chúng đứng lên nhưng vẫn không đứng dậy nổi, mãi đến nửa tiếng sau thì mới khôi phục lại tri giác.
Căn cứ vào công nhân vệ sinh tại hiện trường nói lại, mấy kẻ này là do người bị người khác áp chế, còn về phần là ai thì bà cũng không biết.
Trên mạng.
Rạng sáng xuất hiện video.
Vô số người lúc nhìn thấy video này, lửa giận trong lòng như có chốt mở mà nổ tung, hận không thể toàn bộ giết chết lũ này, nhưng mà tình huống sau đó lại xảy ra thay đổi.
Đám người Lâm Phàm đến áp chế mấy tên này, hơn nữa xem video đoạn hai người đánh tơi bời năm tên này làm cho người ta rất hưng phấn, cục tức trong lòng cũng tan thành mây khói.
Đến đoạn cuối cùng hiện trường được rửa sạch sẽ cũng khiến cho rất nhiều người phải bái phục.
“Xem xong video này, nửa đoạn đầu rất đáng giận, nhưng nửa đoạn sau lại rất hả giận.”
“Nếu mấy thằng bụi đời này xuất hiện trước mặt tôi thì tôi chắc chắn sẽ giết chết bọn chúng.”
“Ha ha, mấy tên này cũng xui xẻo quá, thế mà gặp trúng Lâm đại sư, không chết thì cũng tàn phế thôi.”
“Lâm đại sư thật sự quá đẹp trai, tui đã bị khuất phục, từ nay về sau cả đời làm fan của hắn.”
“Bây giờ tôi đang ở Tứ Hành, mọi người không biết đâu, ở đây sạch lắm luôn, nói không nhiễm bụi trần cũng không ngoa đâu nha.”
“Nói vậy là có hơi quá rồi đấy.”
“Không hề quá chút nào đâu.”
Đám người trên mạng nghị luận sôi nổi.
Mà các phóng viên cũng không hề keo kiệt, chỉ toàn là từ ngữ ca ngợi.
Chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, mặc dù cuối cùng đã được giải quyết rất hoàn mỹ, nhưng các lãnh đạo có liên quan đến khu Tứ Hành đối với chuyện này đã dùng những lời lẽ nghiêm túc nhất để bày tỏ sự đau lòng.
Mấy phần tử bất lương này cũng xem như được nổi tiếng, có kẻ vẫn còn là học sinh nhưng xảy ra chuyện thế này, chỉ sợ sẽ không có trường học nào chịu thu nhận.
Chuyện này, sẽ đè nặng lên chúng suốt quãng đời còn lại.
Lâm Phàm cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào, mà dù cho có biết thì cũng sẽ không nói thêm gì cả.
Có việc có thể làm, có việc không thể làm.
Làm rồi thì không thể quay đầu lại được nữa.
Phố Vân Lý.
Đám dân chúng tề tụ ở cửa ra vào trước cửa hàng ‘Lâm đại sư’.
“Sao ông chủ nhỏ còn chưa về?”
Đám dân chúng biết được tình hình thực tế nói: “Mọi người đừng chờ, hôm nay sợ là có thể ông chủ nhỏ sẽ tới rất trễ đấy.”
“Tại sao? Sao anh lại biết?”
“Mọi người không xem tin tức à? Tối hôm qua ông chủ nhỏ gặp phải một đám nhãi ranh ở Tứ Hành, bọn chúng còn đổ sơn lên tường nữa. Thế nhưng bị ông chủ nhỏ phát hiện nên tóm cả đám nhãi đó lại. Sau đó hắn còn rửa sạch vết bẩn trên tường, bận đến gần năm giờ sáng mới rời đi, bây giờ mới hơn chín giờ thôi, mọi người không để cho ông chủ nhỏ ngủ sao.”
“Ồ? Có chuyện này à, sao tôi không biết.”
“Mọi người xem tin tức đi, chuyện này đã được báo đưa tin rồi, ông chủ nhỏ làm thật sự rất xuất sắc.”
“Nếu đã thế thì chúng ta đừng đợi nữa, để cho ông chủ nhỏ nghỉ ngơi cho tốt đã, vì ông chủ nhỏ nhấn Like.”
Điền Thần Côn đứng ở cửa bày ra vẻ mặt rất u oán, dường như ông ta đang suy nghĩ vì sao hôm qua Lâm Phàm không mang theo ông ta đi ăn khuya chứ, có điều hôm nay đám dân thành thị lại rất thấu tình đạt lý, vậy mà chủ động để cho ông chủ nhỏ nghỉ ngơi. Đúng là hiếm thấy mà!
“Thần Côn, nếu ông chủ nhỏ đến cửa hàng thì ông phải báo cho chúng tôi biết đó.”
Điền Thần Côn gật đầu: “Biết, còn nữa đừng gọi tôi là Thần Côn, gọi tôi là Điền đại sư đi.”
Đám người cười lớn: “Ông còn cách ông chủ nhỏ một khoảng đấy, giờ gọi thần côn trước, chờ sau này ông thăng cấp rồi thì chúng tôi gọi đại sư.”
Ngô U Lan xem tin tức trên mạng, không ngờ anh Lâm lại làm một việc kinh động và xuất sắc như vậy nên trong lòng rất đắc ý.
Trong nhà!
Lâm Phàm đang ngủ mơ thì đột nhiên bị một giọng nói đánh thức, hắn lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Vãi, đến rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận