Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 357: Đi đến viện phúc lợi

Viện phúc lợi nhi đồng Thượng Hải.
Lúc Lâm Phàm đến nơi thì phát hiện Lưu Hiểu Thiên cũng đang ở đó: “Các anh cũng đến sao?”
Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy Lâm Phàm nhất thời cười nói: “Lâm đại sư, các anh đây là muốn làm gì vậy? Bây giờ chúng tôi đang sắp xếp phòng cho những bọn trẻ, còn phải kiểm tra phòng ốc của viện phúc lợi nữa.”
“Cũng không có gì, đến tặng một chút quà thôi, tiện thể điều chỉnh tâm trạng của mấy đứa nhỏ chút.” Lâm Phàm nói.
Sau đó chỉ về phía mấy chiếc xe ở phía sau: “Đây đều là mấy ông chủ cửa hàng của phố Vân Lý, bọn họ biết chuyện đều muốn đến giúp đỡ nên không có vấn đề gì chứ?”
Lưu Hiểu Thiên cười vội vàng xua tay: “Làm gì có vấn đề gì chứ, chào mừng mọi người đến còn không kịp nữa là, nhân công vốn không đủ bây giờ nhiều người đến như vậy cũng có thể chia sẻ một chút rồi.”
“Vậy được, chúng ta không cần chào hỏi nữa, bây giờ tôi bảo bọn họ chuyển đồ vào chia cho bọn nhỏ. Đúng rồi sau đó có liên hệ được với phụ huynh nào khác không?” Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên gật gật đầu: “Bởi vì có sự giúp đỡ của các tình nguyện viên nên lại liên hệ được với một vài phụ huynh nữa, bây giờ đều đang đến rồi. Chuyện này phải chậm rãi, không thể vội. Chuyện mấy hôm trước tôi cũng nghĩ thông rồi, cũng chỉ là trường hợp cá biệt, bọn họ không cần những đứa nhỏ này đợi sau này những đứa nhỏ này có tiền đồ rồi, tôi xem bọn họ có hối hận hay không!”
Lâm Phàm cười nói: “Đội trưởng Lưu, không đúng, đáng ra phải gọi là sở trưởng Lưu, cách nghĩ này của anh có lẽ không đúng rồi, sao lại cảm thấy giống như là đang giận dỗi vậy?”
Lưu Hiểu Thiên cười lớn, vỗ vai Lâm Phàm: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi mà! Bên kia do anh phụ trách nhé! À, kia là viện trưởng của viện phúc lợi, viện trưởng Hoàng tôi gọi bà ấy qua đây làm quen một chút.”
Lưu Hiểu Thiên hướng về phía trước gọi to, lúc viện trưởng Hoàng đang đứng bên kia nghe thấy giọng của sở trưởng Lưu thì vội vàng chạy tới, trên mặt chất đầy ý cười. Viện phúc lợi bắt đầu đi đúng hướng, tất cả đều không thể tách khỏi sự quan tâm của các ban ngành xã hội.
“Viện trưởng Hoàng, vị này là Lâm đại sư, người có công trong việc chống bọn buôn người.” Lưu Hiểu Thiên giới thiệu.
Viện trưởng Hoàng cũng đã hơn năm mươi tuổi, có chút béo, trông rất tốt bụng, cười nói: “Tôi biết Lâm đại sư, xin chào! Lâm đại sư.”
Lâm Phàm bắt tay viện trưởng Hoàng: “Viện trưởng Hoàng khách khí rồi, gọi tôi là Lâm Phàm là được rồi, lần này tôi cùng những người hàng xóm của tôi qua đây để tặng ít đồ, đồng thời muốn cho bọn nhỏ náo nhiệt một chút, hy vọng sẽ không làm phiền đến mọi người.”
Viện trưởng Hoàng xua tay: “Không có, không có, chúng tôi hoan nghênh mọi người còn không kịp, sao có thể nói là làm phiền được cơ chứ.”
Lâm Phàm nhìn viện trưởng Hoàng trên mặt lộ ra nét cười, đồng thời xem cho viện trưởng Hoàng một quẻ. Con người bây giờ ngoài mặt kỹ năng rất đỉnh, nhất là những chuyện như thế này. Lâm Phàm tự nhiên không hy vọng những đứa trẻ đáng thương này hai lần đều là những chú cừu trong hang cọp, có điều kết quả cuối cùng cũng không tồi. Viện trưởng Hoàng này rất lương thiện, cả đời này không kết hôn, cũng không có con, một lòng tập trung vào trong viện phúc lợi nhi đồng này.
Viện trưởng Hoàng tạm thời rời đi.
Lưu Hiểu Thiên cười không nói gì nhưng đối với Lưu Hiểu Thiên mà nói, anh ta làm sao có thể không biết, anh ta biết Lâm đại sư xem bói rất đỉnh, người khác có lẽ không tin nhưng anh ta tin: “Nếu như là người khác, tôi không dám bảo đảm, nhưng là viện trưởng Hoàng tôi tuyệt đối tin.”
Lâm Phàm nói: “Ừm, thật không tồi, được rồi, chúng ta chia nhau ra làm thôi! Hôm nay tôi sẽ làm một bữa thịnh soạn, đây là áp lực rất lớn đó.”
Lưu Hiểu Thiên ngạc nhiên: “Cậu sao?”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Sao nào, chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Đợi chút nữa anh sẽ biết tay nghề của tôi, có điều hôm nay e rằng sẽ rất mệt.”
Sau khi lải nhải với Lưu Hiểu Thiên một hồi, Lâm Phàm quay về đoàn xe nói với mọi người một chút chuyện sau đó cần làm, đồng thời chuyển đồ trên xe xuống đưa vào bên trong. Điều làm cho Lâm Phàm kinh ngạc chính là tên đại gia Vương Minh Dương này cũng vác đồ vào mà còn làm nhanh hơn những người khác, quả thực có chút dọa người.
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm với ánh mắt hoài nghi, cười ha hả nói: “Nhớ năm đó khi tôi chưa giàu có, ở công trường còn vác gạch, cho dù là người Ấn Độ đều không sánh bằng tôi, lau mắt mà nhìn đi.”
Lâm Phàm mỉm cười, người có thể thành công không phải là vô duyên vô cớ là có thể thành công được. Giống như Vương Minh Dương rất nhiều người ngưỡng mộ anh ta trẻ như vậy mà có thể có gia tài kết xù như vậy. Nhưng mọi người đâu biết, anh ta khi chưa có được sự thành công này đã chịu không ít khổ cực.
Những ông chủ cửa hàng lấy đồ chơi, quần áo, đồ dùng học tập tặng tận tay cho những đứa trẻ, đối với những đứa trẻ này bọn chúng vẫn chưa bước ra được cảnh tối tăm này, nhìn thấy những người lạ thì đều lo lắng hoặc sợ hãi, thậm chí còn không hề cười. Nhưng đối với những ông chủ cửa hàng tràn ngập tình yêu thương này mà nói, bọn họ có đủ sự nhẫn nại từ từ giao tiếp với những đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận