Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 656: Lên kế hoạch

Lời nói của Viện trưởng Hoàng đã khiến Lâm Phàm nhớ lại mục đích lần này tới đây của mình.
“Viện trưởng Hoàng! Bà có thể cho tôi mượn một quyển tập và một cây viết được không? Tôi đang có việc cần dùng đến.” Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hoàng không biết Lâm đại sư cần những món đồ này để làm gì, nhưng vẫn đi lấy đến.
Lâm Phàm đi tới trước mặt nhóc mập mạp, xoa đầu nói: “Nhóc con! Rất hoạt bát nha. Con tên là gì?”
Nhóc mập hít mũi một cái hút hết nước mũi vào trong, sau đó thật thà và ngây thơ nói: “Con tên là mập mạp.”
“Rất tốt! Sau này các con gọi là lão sư nhé, đừng gọi là chú nữa. Lão sư còn chưa kết hôn đâu vẫn còn rất trẻ đó, bị các con gọi như vậy lão sư muốn già theo luôn rồi.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Hai chân của nhóc mập mạp không thể nhúc nhích, ngẩng đầu lên nói: “Lão sư.”
Bọn nhỏ ở phía sau cũng hô hào hét lên.
“Lão sư.......”
Lâm Phàm mỉm cười. Mình chính là một người tài giỏi, một khi nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ làm chuyện đó vô cùng hoàn mỹ. Có thể bây giờ Cô nhi viện Nam Sơn không có người chú ý, nhưng mà hắn tin tưởng có một ngày nào đó thì tất cả mọi người đều biết đến Cô nhi viện Nam Sơn chính là nơi sản sinh ra vô số nhân tài. Hơn nữa còn để cho tất cả những người làm cha làm mẹ đều muốn gửi con mình đến nơi này. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ hiện tại, con đường phía trước còn rất xa xôi.
Viện trưởng Hoàng rất nhanh đã trở lại: “Lâm đại sư! Cậu muốn làm gì vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Nhìn một chút.......”
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, sờ lên đôi chân không còn tri giác của nhóc mập mạp. Nhưng mà cũng còn may mắn, phần chân này vẫn còn ở đó nếu như không có thì đúng là không có cách nào để hồi phục .
Viện trưởng Hoàng đứng nhìn ở bên cạnh,cũng không hiểu Lâm đại sư đang định làm gì, nhưng bà vẫn đứng ở bên cạnh như vậy, không nói gì.
Lâm Phàm vẫn luôn bận rộn đến giữa trưa, bây giờ trên sổ tay đã đầy kín chữ.
Viện trưởng Hoàng hơi tò mò hỏi: “Lâm đại sư! Đang ghi cái gì vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Bí mật nha.”
Chuyện này thật sự phải giữ bí mật, căn cứ vào ghi chép có 365 đứa trẻ trong đó chỉ 160 đứa trẻ có thân thể khỏe mạnh nhưng trên người có chút bệnh vặt. Còn 205 đứa trẻ còn lại thì thân thể có nhiều vấn đề nghiêm trọng, trong đó 35 đứa trẻ bị thiếu mất tay hoặc chân. Cho dù y thuật của mình nghịch thiên thì cũng không thể làm tay chân bị mất mọc lại được.
Sau khi ghi chép hết tất cả những vấn đề lớn nhỏ, Lâm Phàm ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị hành động. Nhưng mà trước khi đào tạo bọn trẻ thì nhất định phải nuôi bọn chúng thật khỏe mạnh mới được.
Viện trưởng Hoàng cũng không biết Lâm đại sư đang muốn làm gì, nhưng có vẻ là rất ghê gớm. Mặc dù trong lòng còn nhiều tò mò thắc mắc nhưng cũng không định hỏi nhiều.
Ting ting.
Điền Thần Côn gọi điện thoại tới.
“Cậu đi đâu rồi? Có một ông lão tên là Triệu Minh Thanh ghé qua cửa hàng để tìm cậu, còn nói mình là đệ tử của cậu nữa.” Điền Thần Côn tò mò hỏi.
Lâm Phàm: “Nói ông ấy chờ tôi một chút, lát nữa tôi sẽ về.”
Hắn không nghĩ tới Triệu Minh Thanh sẽ đến tìm mình vào ngày hôm nay. Bây giờ mình vừa mới chuẩn bị đi lấy thuốc thì gặp được ông lão này. Xem ra cũng thật là đúng lúc, vậy mình có thể nhờ ông ấy giúp đỡ một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm nhìn về phía Viện trưởng Hoàng nó: “Tôi về trước, có lẽ buổi chiều tôi sẽ quay lại đây lần nữa.”
Viện trưởng Hoàng tiễn Lâm Phàm ra đến cửa, còn những đứa trẻ kia cũng vẫy tay, vui vẻ tạm biệt Lâm Phàm.
Điểm Bách Khoa của Bách khoa toàn thư cũng không khó kiếm như trong tưởng tượng. Quan trọng là trước đây hắn không suy nghĩ đến việc này mà thôi, cho rằng liều mạng như vậy để làm gì, không bằng cứ từ từ mà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng bây giờ trong lòng của hắn đã có mục tiêu, đương nhiên là phải cố gắng hết sức một lần.
Phố Vân Lý.
Triệu Minh Thanh ngồi ở trong tiệm và uống nước trà mà Ngô U Lan bưng tới. Bọn người Điền Thần Côn vô cùng tò mò nhìn ông lão này, không biết ông lão này có lai lịch như thế nào. Hơn nữa, người này còn xưng mình là đệ tử của Lâm Phàm, không biết có ý gì? Mà từ khi nào tên nhóc kia lại có đệ tử rồi?
Bây giờ, Triệu Minh Thanh cảm thấy rất kích động. Tối hôm qua ông ấy đã điện thoại cho tất cả những người bạn thân của mình. Ông ấy vô cùng xem trọng lễ bái sư lần này, ông ta cho rằng có thể học tập y thuật từ một vị thần y chân chính là chuyện hưng phấn nhất đời này mà ông ấy gặp được.
Mà lễ bái sư này nhất định phải chọn một ngày thật đẹp, dù sao đây cũng là thời khắc trọng đại, sao không sắp xếp ổn thỏa cho được chứ?
Ở một góc của phố Vân Lý.
Có hai người đàn ông đang lén lút trốn ở góc tường.
Hai người này chính là con trai lớn và con trai thứ hai của Triệu Minh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận