Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 510: Ngông cuồng

Bánh kếp Lâm đại sư là thứ không thể coi thường. Mặc kệ là ở chỗ nào, hắn đều có thể kiểm soát bạn, dùng cái bánh kia khiến bạn không thể chống cự lại mỹ vị, triệt để khống chế bạn.
Không lâu sau đó.
Hà Hiểu Minh nở nụ cười, rốt cục cũng đến lượt của anh ta, chỉ cần người phía trước mua xong, phần thưởng của anh cũng sẽ đến.
“Bánh kếp của anh đây.” Lâm Phàm cười nói, sau đó nói: “Các vị, thật xin lỗi, nguyên liệu đã hết rồi. Nếu như mọi người vẫn sẵn sàng chờ đợi, tôi sẽ sắp xếp người đi nhập thêm hàng.”
Người đàn ông đứng trước mặt Hà Hiểu Minh nhìn về phía anh và lập tức nở nụ cười: “Đây là phần bánh cuối cùng, may mắn là tôi đã không đổi vị trí cho anh, nếu không tôi phải chịu thiệt thòi lớn rồi.”
Hà Hiểu Minh sững sờ, con mẹ nó, sao lại xui như vậy, đến lượt mình thì không còn nguyên liệu.
“Này, anh làm ăn buôn bán kiểu gì vậy? Anh không biết chuẩn bị thêm nguyên liệu từ trước sao? Anh có biết tôi đã xếp hàng đợi ở đây bao lâu rồi không hả? Bây giờ chỉ cần một câu của anh mà công sức tôi xếp hàng từ đầu tới giờ coi như bỏ phí hay sao?” Hà Hiểu Minh nổi giận, đây chẳng phải là đang đùa giỡn người ta sao? Số tiền để đổi yêu cầu không quá đáng của anh ta, cứ như vậy mà không còn?
Lâm Phàm nhìn Hà Hiểu Minh, trong ánh mắt của lóe ra một tia sáng khác thường, sau đó cười nói: “Anh bạn nhỏ, cậu phải học cách giữ bình tĩnh… đừng tùy ý nổi giận.”
Hà Hiểu Minh nhìn Lâm Phàm, sau đó sắc mặt anh ta trắng bệch: “Anh mới là nhỏ, để tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ cho dù anh dùng cách gì đi chăng nữa. Anh phải làm cho tôi một phần bánh kếp, bằng không anh có tin tôi đập nát cửa hàng của anh hay không.
Lúc này hắn ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức đá vào quầy hàng gây ra một tiếng động lớn.
Trong phòng, đám người sững sờ.
“Bên ngoài này là sao vậy? Có chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Ê, giọng nói này sao lại quen tai như vậy, hình như là giọng của tên nhóc kia.”
Vương Minh Dương nhìn Hà Thừa Hàn: “Ra ngoài xem đi, nghe nói tên nhóc nhà anh rất hung hăng, cũng mong không phải là nó.
Hà Thừa Hàn giật mình rồi vội vàng đứng dậy: “Để tôi đi xem một chút.”
......
Lâm Phàm vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu nhóc này, cậu phải học cách kiềm chế cảm xúc của mình, cũng không thể không coi ai ra gì như vậy chứ.”
Hà Hiểu Minh bối rối, người này có phải bị bệnh gì hay không.
Mà những người chung quanh lại rất tức giận: “Mẹ kiếp, thằng nhóc này dám coi thường ông chủ nhỏ, hôm nay nếu nó không xin lỗi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi chỗ này.”
“Chúng ta còn không nỡ khi dễ ông chủ nhỏ, thằng nhóc này thế mà lại dám khi dễ coi thường người khác như vậy sao. Nguyên liệu nấu ăn hết chẳng phải là chuyện bình thường thôi ư, mà sao nó dám lên mặt như vậy chứ.”
Xung quanh một số chủ cửa hàng nhìn thấy tình hình ở đây, ngay lập tức hét lên: “Có người đến tìm ông chủ nhỏ gây sự nè, mọi người mau tới đây đi.”
Hà Hiểu Minh nhìn thấy tình huống như vậy, trong bụng lo sợ đến nỗi tay chân mềm nhũn cả ra. Mmẹ kiếp, tên này quan hệ rộng rãi như vậy sao, anh ta liền cao giọng quát: “Các người muốn làm gì? Các người có biết ba tôi là ai hay không? Nếu các người dám động đến tôi, các người bồi thường nổi được tiền thuốc men không hả? Bố tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho mấy người đâu.”
Lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Tôi đồng ý để mọi người dạy dỗ nó đấy.”
Hà Hiểu Minh khựng lại quát ầm lên: “Con mẹ nó, mày là ai hả tao nhịn lâu rồi đấy?”
“Tôi là ba anh đấy.”
Hà Hiểu Minh vừa định chửi thêm một câu nữa, nhưng khi nhìn thấy người đi tới thì nhất thời hoảng hốt, hắn ngay tức khắc cúi đầu ngoan ngoãn:
“Ba... ”
Anh ta bối rối, chuyện gì đang xảy ra thế này, tại sao ba mình lại ở đây?
Hà Thừa Hàn bước tới trước mặt Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư, thật là ngại quá, đây là con trai tôi.”
Ông ta không ngờ rằng tên nhóc này thật sự là con trai mình. Đối với thằng nhóc này, ông chẳng còn cách nào. Rõ ràng khi còn bé ngoan là thế đến trung học cơ sở cũng rất ngoan, nhưng một ngày ngày kia bỗng dưng lại thay đổi.
Trước kia từng có thành tích học tập xuất sắc nhưng sau đó học không còn tốt nữa. Một học kỳ lại liên tục trốn học đến mấy chục ngày, giáo viên cũng không còn biện pháp nào với nó.
Về phần nguyên nhân tại sao lại thành ra như vậy, trong lòng ông biết rõ song cũng có chút áy náy.
Vương Minh Dương đi ra, cười nói: “Thì ra là Hiểu Minh à.”
Hà Hiểu Minh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép nói: “Dạ, chú Vương.”
Kim Vân Dân cũng đi ra.
“Chào chú Kim.”
Sau đó những người trong phòng lần lượt từng người một đi ra.
“Chào chú Lý.”
“Chào chị Chu.”
......
Hiểu Minh như ngây ra, vì sao có nhiều người quen ở chỗ này như vậy chứ?
Đây không phải chỉ là một cái cửa hàng bán bánh kếp thôi sao. Sao nhiều người quen như vậy lại ở đây, hơn nữa ba mình cũng ở đây, đây chẳng phải là muốn giết mình sao?
Người dân xung quanh tụ tập lại, các chủ cửa hàng cũng túm tụm vào bắt đầu ăn dưa tám chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận