Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 866: Cô gái này quá mạnh mẽ

Đã không thể đối cứng được, vậy thì chỉ có thể mềm xuống trước đã.
“Được, tôi cho anh thời gian một tháng, nếu một tháng sau mà anh vẫn chưa thể biến tôi về lại ban đầu thì tôi sẽ liều mạng với anh.” Anh Cường thở phì phò nói.
Một tháng à.
Thời gian như vậy không phải ngắn.
Trước cứ ổn định đối phương rồi nói sau.
Còn sau một tháng đó thế nào, vậy thì một tháng sau lại nói tiếp.
Bây giờ việc chủ yếu nhất chính là trở về ngủ một giấc thật ngon đã.
Lâm Phàm vỗ ngực: “Được, không thành vấn đề, một tháng thì một tháng, nếu sau một tháng mà vẫn chưa được thì chúng ta lại thương lượng.”
“Hừ!” Anh Cường để lại mấy lời hung ác xong rồi mới quay người đi khỏi.
Lâm Phàm lắc đầu, về nhà ngủ thôi.
Anh Cường ra khỏi khu nhà, trong lòng cô ta cáu kỉnh, cô ta không ngờ bản thân mình vậy mà bị cái tên gọi là thần y kia gài bẫy. Nếu không giúp cô ta biến về lại thì cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Thậm chí cô ta còn tìm kiếm các hướng dẫn có liên quan trên internet, vì thế cô ta đã mua một số loại kích thích tố và tự mình uống, thế nhưng làm cho cô ta sụp đổ chính là chúng không hề có chút tác dụng nào.
Cũng không biết rốt cuộc tên này đã cho cô ta uống thuốc gì, thậm chí ngay cả kích thích tố cũng vô dụng, thật sự là quá bá đạo mà.
Lần này đến Thượng Hải, cô ta không dự định sẽ quay về, nếu không giải quyết xong chuyện này thì cô ta không còn mặt mũi trở về Giang Ninh nữa.
Nghĩ đến việc vừa mới bị ngã một phát, cái eo này suýt chút nữa giống như bị đứt đoạn vậy.
Trên đường, không một bóng người.
Lúc này, một gã đàn ông có vẻ như đã say bí tỉ từ bên kia đi tới, lúc thấy anh Cường thì hai mắt gã tỏa sáng, giọng điệu lỗ mãng nói: “Người đẹp, đúng là người đẹp rồi, còn là người đẹp mặc đồng phục nữa chứ, đến ngủ một giấc với anh đây nào.”
Bây giờ anh Cường thật sự là phụ nữ nhưng nội tâm lại không phải, quần áo mặc trên người cũng là trung tính, nhưng cho dù mặc đồ trung tính đi nữa thì cũng không thể che lấp được dáng người hoàn mỹ của cô.
Gã đàn ông đi ngang qua bên cạnh anh Cường, gã đưa tay ra muốn sờ lên mặt của anh Cường.
Anh Cường hiện giờ đang rất bực bội, cũng không biết thứ đồ chơi không biết sống chết như này ở đâu ra mà cũng dám đùa giỡn với mình?
“Về nhà ngủ mẹ mày đi.” Anh Cường đá một cước vào đũng quần của gã đàn ông đó, sau đó tát một phát thật mạnh vào mặt đối phương làm cho gã ngã đập mặt trên đất: “Chỉ bằng cái thứ bụi đời như mày mà dám động vào tao à, đi Giang Ninh mà hỏi thăm xem, anh Cường này là ai!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã thanh niên ôm đũng quần đau đớn gào thét, anh Cường nhìn cũng không thèm nhìn mà quay lưng rời đi.
Đêm nay đúng là tức đến tím người, bây giờ thắt lưng còn đau đây này, bản thân cô ta chính là siêu cấp đai đen Taekwondo lận đấy, cũng đã có thể làm huấn luyện viên. Cái tên bụi đời ất ơ này lại muốn chạm vào cô ta, đơn giản là tự tìm đường chết.
Nhưng mà nghĩ đến lấy thực lực của cô ta thế mà lại bị tên kia một phát ném cả người qua vai, cục tức này cô ta nuốt không trôi nổi. Đồng thời cô ta cũng biết, thực lực tên kia sợ rằng không hề đơn giản chút nào.
Chuyện này không thể nào cứ tính như thế được, bản thân cô ta cần phải chủ động xuất kích thôi.
Không giúp cô ta biến trở về thì cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Trên lầu khu chung cư.
Lâm Phàm cầm ly nước lọc đứng ở ban công nhìn con đường cái ở dưới, hắn bình tĩnh uống một ngụm nước: “Wow, hơi dũng mãnh đó nha.”
Mặc dù trời tối đen nhìn không quá rõ, nhưng hắn cũng biết cái tên nửa đường xông ra tìm đường chết, chỉ sợ là gặp bất hạnh rồi.
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Việc này thật sự làm cho người ta không biết làm sao, thế mà lại bị tên đàn ông giả này quấn lấy.
Thế giới to lớn này không thiếu chuyện lạ, bách hợp cũng rất bình thường nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua có người yêu cầu chủ động thay đổi cả bên trong mình, còn muốn có râu, còn muốn làn da biến thành thô ráp.
Cái này mẹ nó đi tìm chỗ nào đây.
Nghĩ đến những tiểu thịt tươi hận không thể biến bản thân thành giả phụ nữ để cho làn da càng ngày càng tốt, một ánh mắt đều có thể câu người.
Lắc đầu, hắn không muốn nghĩ mấy chuyện này nữa.
Thôi đi ngủ.
Chỉ hy vọng cô ta có thể hiểu được mà sống an ổn một chút.
Chuyện đổi trở về được hay không thì hiện tại hắn có thể trả lời ngay, tuyệt đối không thể nào. Việc này đã xác định rồi, đâu còn có thể thay đổi được nữa.
Xem ra cần phải nghĩ cách mới được.
Hôm sau!
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm không tim không phổi, tối hôm qua bị người ta tìm tới cửa nhưng hôm nay vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thậm chí chẳng thèm suy nghĩ tới, có điều thỉnh thoảng hắn cũng sẽ suy xét việc này, nhưng vẫn đưa ra kết luận giống như tối hôm qua, thật sự không thể thay đổi được.
Hắn vùi đầu vào việc sáng tác tài liệu giảng dạy, còn một quyển cuối cùng thôi, viết xong rồi là vạn sự đại cát, sẽ không còn chút liên quan nào đến hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận