Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 533: Không thể nghịch bậy đâu nha

Sở Uyên cười nói: “Đúng rồi, tính ra số tôi cũng khá may mắn, được trở thành một trong số ít phóng viên được phép vào khu vực nội bộ để quay đấy. Đợi lát nữa tôi phải vác chiếc máy quay phim cỡ lớn này quay các tuyển thủ quốc gia, dù có thể sẽ mệt chết, nhưng tất cả đều xứng đáng.”
Nói xong Sở Uyên liếc nhìn điện thoại: “Còn hai mươi phút nữa là đến giờ thi đấu, lần này nhất định tôi phải quay thật rõ mọi tình huống mới được. Anh nhìn camera xung quanh đi, đó chính là quay mọi hướng không có góc chết. Nhất là cái camera này nè, đưa lên tuốt trên cao để có thể quay được toàn cảnh.”
Lâm Phàm cười nói: “Xem ra lần này không uổng công đến đây.”
“Tất nhiên rồi, may là tôi đã kiếm được vài tấm vé chứ vé xem trực tiếp khó kiếm lắm đấy. Anh nhìn thấy người đông nghịt trên khán đài không? Đa số là đến ủng hộ cho vận động viên nước mình đó.”
Một nhóm khán giả mặc áo đỏ ngồi trên khán đài ở xa xa, phía sau lưng có giăng một băng biểu ngữ. Tất cả mọi người đang chụm đầu ghé tai nhau thảo luận.
“Lần này không biết ai sẽ đoạt giải nhất nhỉ?”
“Tôi tin Hồ Phi Vân sẽ giành giải nhất.”
“Tôi xem tin tức rồi, tôi đoán có thể cái người tên Usain Bolt có thể thắng.”
“Lát nữa khi bắt đầu trận đấu, chúng ta nhất định phải hô hào lớn lên nhé.”
“Đúng đúng, có thể thua cuộc nhưng không thể thua khí thế.”
Không lâu sau.
“Lâm đại sư, anh cầm camera giúp tôi một chút. Tôi đi vệ sinh một lát sẽ về ngay.” Sở Uyên nói.
“Được.” Lâm Phàm gật đầu, khiêng camera lên, trọng lượng không nặng lắm nhưng cũng không hề nhẹ.
Sở Uyên tò mò nhìn Lâm Phàm, sau đó cười nói: “Lâm đại sư, nhấn vào nút này là mở máy đó.”
Lâm Phàm gật đầu, sau đó Sở Uyên vội vã chạy thật nhanh rời khỏi chỗ đó.
Hắn đứng yên một chỗ, mắt nhìn tứ phía.
“Chúng tôi đây nè …” Lúc này bọn người Điền Thần Côn ngồi trên khán đài hét lên.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với họ.
Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua.
Sở Uyên vẫn chưa quay trở lại khiến Lâm Phàm cảm thấy bồn chồn.
Vừa lúc một nhân viên công tác bước đến: “Đừng đứng ngay đường pitch nữa, mau đi vào khu vực nội bộ đi.”
Lâm Phàm muốn phân trần nhưng lại thôi. Trong đầu hắn miên man suy nghĩ, cuối cùng miệng nở một nụ cười, nhấc camera lên vai khiêng đi.
“Lâm đại sư, tôi về rồi nè, anh qua đây giúp tôi một chút.” Ở phía xa Sở Uyên đang bị nhân viên công tác ngăn lại ngay lối ra, hô to với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy Sở Uyên, trên mặt nở một nụ cười tươi rói, sau đó mạnh mẽ khiêng camera bước đi.
“Đại sư, đừng đùa nữa, mau đến đón tôi với.” Sở Uyên gào thét, sau đó nói: “Tôi là phóng viên thật mà, anh cho tôi vào đi.”
Nhân viên công tác: “Anh không thể vào được đâu, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
A…
Sở Uyên nghẹn lời, khóc không ra nước mắt. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Không phải chỉ đau bụng thôi sao? Cuối cùng thành ra đến trễ mất rồi.
Hơn nữa, Lâm đại sư đang muốn làm gì nữa vậy? Không thể nghịch bậy đâu nha.
Trong lòng Sở Uyên hiện tại đang rầu muốn thúi ruột, vốn cậu ta chỉ đi vệ sinh nhưng sao có thể lường trước việc mình đau bụng. Đau bụng thì cũng thôi đi, cớ gì lại rặn không ra, cuối cùng đầu đầy mồ hôi, ngồi xổm đến hai chân run rẩy. Nhìn lại thời gian thì giật cả mình, muộn mất rồi. Cậu ta hoảng hốt chạy vội ra ngoài, quả nhiên cũng không thể đến kịp giờ. Vừa lúc đến giờ quy định, nhân viên công tác đã phong tỏa lối ra vào, nghiêm cấm bất kỳ ai đi vào trong.
Đây là quy định của trận đấu, dù có là phóng viên nếu đã bỏ lỡ thời gian thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Trong tình huống này, Sở Uyên không biết phải nói sao. Sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm đang khiêng camera, thấy Sở Uyên gọi đến đành bắt máy.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ quay giúp cậu. Bảo đảm uy tín chất lượng.” Lâm Phàm tự tin nói.
Lúc này Sở Uyên đang khóc không ra nước mắt, chuyện đã thế này ngoại trừ phóng lao thì phải theo lao ra cũng không còn cách nào khác: “Đại sư, tất cả tôi nhờ vào anh, anh biết cách mở máy không? Nội dung chính tôi muốn quay là không khí cạnh tranh quyết liệt giữa các vận động viên.”
Lâm Phàm gật đầu: “Được rồi, cậu cứ yên tâm đi. Cam đoan hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Tại phòng phát sóng trực tiếp.
“Đã sắp bắt đầu rồi, mọi người nhìn các vận động viên đang bước ra sân kìa.”
“Đó là tuyển thủ Usain bolt người Jamaica, hình như gần đây anh ta lại đen hơn rồi. Mọi người có thấy tâm trạng của anh ta hình như đang rất hưng phấn không?”
“Chắn chắc đang phấn khích rồi. Usain bolt đã liên tiếp giành được ba lần vô địch thế giới. Hồ Phi Vân giành được một lần vô địch thế giới năm 2014, tuyển thủ nước Mỹ giành được giải vô địch năm 2013. Còn tuyển thủ nước Anh kia dù chưa từng đoạt giải nhất nhưng là vận động viên thiếu chút xíu nữa đã lập kỷ lục thế giới. Hiện tại, chín người này là những người chạy nhanh nhất trên trái đất đó nha.”
“Ui là trời, biết vậy tui đi sân vận động xem cho sướng. Xem trực tiếp không có đã gì hết!”
“Đâu phải muốn đi là được đâu, ông có biết vé đó khó mua cỡ nào không hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận