Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 456: Anh tìm nhầm đối tượng rồi

Ngày hôm sau!
Khu phố mua sắm Thiên Hoành.
Bởi vì muốn dời đi nên đương nhiên việc cần làm tương đối nhiều, hắn cùng các ông chủ buôn bán bên cạnh cùng nhau đến khu phố mua sắm Thiên Hoành xem tình huống nơi này.
Ông Lương: "Thật tốt, môi trường mới thực sự tốt, tốt hơn nhiều so với phố Vân Lý.”
Lão Trương: "Đúng vậy, xung quanh có rất nhiều khu chung cư, vị trí địa lý thật sự không tệ, chuyển từ phố Vân Lý tới đây cũng không lỗ. Hơn nữa có ông chủ nhỏ ở đây, chúng ta không cần lo lắng nhiều vấn đề như vậy.”
Chị Hồng cười nói: "Chuyển đến đây cũng là bắt đầu lại từ đầu.”
Hoàng Bân đứng bên cạnh nhìn, sau đó cười nói: "Lâm đại sư, anh xem có được không?”
Lâm Phàm nhìn qua một lượt rồi cười nói: "Nơi này thật sự rất tốt.”
Hoàng tổng: "Lâm đại sư, chuyện ngày hôm qua tôi cũng biết. Tôi rất bội phục anh, Lục tổng đưa ra ưu đãi lớn như vậy mà anh cũng không ở lại, rõ ràng là rất coi trọng chúng tôi, đây là vinh hạnh của tập đoàn Khải Minh chúng tôi."
“Hoàng tổng khách khí rồi, đã đàm phán điều kiện với anh rồi thì đương nhiên không thể thay đổi." Lâm Phàm cười nói, hoàn cảnh nơi này thật sự tốt, thậm chí còn hơn rất nhiều so với phố Vân Lý bên kia, về phần lưu lượng người gì đó thì ngược lại hắn cũng không lo lắng.
Hoàng tổng cười: "Lâm đại sư giữ lời thì chúng tôi chắc chắn cũng giữ lời hứa. Hợp đồng chúng tôi đã mang đến, có lẽ mọi người và Lâm đại sư còn chưa có công ty trang trí, cho nên tôi cũng mang đến mấy công ty trang trí cho mọi người lựa chọn."
“Hoàng tổng suy nghĩ thật chu đáo." Lâm Phàm khách khí nói, trang trí cửa hàng cần phải có thời gian, không thể giải quyết ngay tức thì được. Với tình hình này chỉ sợ cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, đối với hắn mà nói cũng chẳng sao. Nhưng đối với những người kia mà nói, trì hoãn một ngày chính là tổn thất một ngày.
Lão Lương: "Ông chủ nhỏ, cậu chọn một cửa hàng đi.”
Lúc nói đến chuyện này, những ông chủ buôn bán vây quanh cứ nhìn trái nhìn phải, đây là vì bọn họ muốn làm hàng xóm với ông chủ nhỏ nên nhất định phải cướp một trận.
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, sao có thể không biết đây là có ý gì, sau đó cười nói: "Vậy thì chọn cửa hàng ở giữa đi.”
Giờ khắc này, các ông chủ buôn bán xung quanh lập tức giữ chặt nhân viên, tranh cướp quyền thuê nhà bên cạnh Lâm đại sư.
Hoàng tổng nhìn thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Lâm đại sư lại được hoan nghênh như vậy.
Đồng thời tâm tình cũng trở nên rất tốt.
Ngày đầu tiên, cửa hàng đã được cho thuê.
Đó là tình huống đôi bên cùng có lợi.
Cũng là cảnh anh ta muốn nhìn thấy nhất.
Ký hợp đồng.
Lần ký hợp đồng này có thời gian là ba năm.
Đồng thời, tất cả các điều kiện được viết trong hợp đồng đều rõ ràng, để đảm bảo rằng không có sự cố nào sẽ xảy ra trong tương lai.
Mấy ngày nay, Lâm Phàm cũng không quá bận rộn, công ty trang trí do Hoàng tổng giới thiệu rất đáng tin cậy, hiệu suất cũng cao. Đo phòng hôm trước, hôm sau đã đưa bản vẽ. Sau khi hài lòng, hôm đó đã bắt đầu công việc ngay, tốc độ này thật sự không còn gì để nói.
Hắn chọn một cửa hàng rộng chừng ba mươi mét vuông, diện tích không nhỏ, đủ để hắn bán bánh kếp và xem bói.
Mỗi ngày phải vui vẻ, sảng khoái vượt qua mỗi một ngày, bán bánh kếp và xem bói chỉ là phụ, cái chính là muốn ở cùng một chỗ vui vẻ náo nhiệt với mọi người, đồng thời làm cho mọi người trầm luân trong món bánh kếp của mình, không có cách nào trốn thoát được.
Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương mỗi ngày đều không có chuyện gì, nhưng cũng đi đến cửa hàng xem trang trí, nếu có chuyện thì sẽ hỗ trợ giải quyết.
Hắn nhìn ra được tất cả mọi người có niềm tin vào cửa hàng mới này.
Bây giờ đổi địa điểm khác cũng nên đăng một tin trên Weibo, từ phố Vân Lý chuyển đến khu mua sắm Thiên Hoành. Viện phúc lợi trẻ em cách khu thương mại Thiên Hoành còn gần hơn, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Reng reng!
Vương Minh Dương gọi điện thoại đến.
Điện thoại vừa kết nối, Vương Minh Dương đã bắt đầu lải nhải: "Tối nay tôi tổ chức dạ tiệc, nhớ đến cổ vũ đấy!"
“Dạ tiệc à?" Lâm Phàm sửng sốt, sau đó cười nói: "Nghe có vẻ rất cao cấp."
Vương Minh Dương cười nói: "Cao cấp cái rắm, chính là một đám thủ lĩnh trâu bò tụ tập cùng một chỗ để khoe khoang, mỗi tháng tôi đều tổ chức một lần.”
Lâm Phàm ngược lại không muốn tham gia nên nói: "Tôi thấy hay là quên đi, toàn người tài giỏi tụ tập, tôi đi làm cái gì chứ?"
“Dừng! Tài giỏi cái gì chứ, chỉ là lén lút trao đổi với nhau, đều là người quen thôi. Dù sao cửa hàng của cậu cũng đang trang trí, chẳng có việc gì làm, không ra ngoài hít thở không khí thì thật nhàm chán. Tôi nói cho cậu biết nha, có rất nhiều thiên kim tiểu thư ở đây đấy." Vương Minh Dương cười nói.
Lâm Phàm cười ha hả: "Được rồi, cái này là do anh đang dụ dỗ tôi à? Nhưng anh tìm nhầm đối tượng rồi, tôi là loại người thích đi quyến rũ đối tượng của người khác sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận