Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1060: Tội lỗi quá nhiều kể mãi không hết

Trần Xương Bình đi tới trước mặt Lâm Phàm nói: "Xin chào, xin hỏi rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi không phải là đang nằm mơ đấy chứ?"
Lâm Phàm cười nói: "Không phải, đây là thật. Tôi từ Thượng Hải tới đây, nghe nói Mã Mục Phong ở Thanh Châu rất là lợi hại, vì lẽ đó cùng hắn gặp mặt trò chuyện. Cuối cùng hắn đã bị tôi cảm hóa, biết rõ mình làm nhiều chuyện xấu như thế cho nên hoàn toàn giác ngộ, quyết định đến tự thú."
Trần Xương Bình nhìn Lâm Phàm, cảm giác chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi.
Khi đi tới phòng thẩm vấn, Trần Xương Bình vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mã Mục Phong ngồi ở chỗ đó, không có có một tia ẩn giấu: “Chuyện này là tôi sai khiến người khác làm ra, còn có một người, thi thể đã bị tôi vứt ở đáy sông, đây là địa điểm. Tôi nói với anh một hồi là các anh có thể tìm được."
"Còn có Lục bảo địa da chuyện kia, ta không chừa thủ đoạn nào, bắt cóc đối thủ cạnh tranh con gái, bức bách hắn lui ra cạnh tranh."
“ Còn có chuyện Lục Bảo Địa Bì kia, tôi cũng đã không từ thủ đoạn nào mà bắt cóc con gái của đối thủ cạnh tranh, buộc hắn phải rút lui khỏi.”
“ Một năm trước trong sự cố phá dỡ trấn cổ, bởi vì có vài hộ không chịu dời đi. Cho nên tôi đã cho người phá dỡ vào ban đêm, khiến những người ở trong nhà đều bị chôn sống.”
"Còn có. . . ."
Mã Mục Phong thao thao bất tuyệt khai báo, giọng điệu đều đều giống những chuyện từ miệng hắn nói ra đều là những chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng những cảnh sát đang tra hỏi xung quanh ngồi nghe nhưng lại toát mồ hôi lạnh, đây là những chuyện mà con người có thể làm ra sao?
Những chi tiết cụ thể của chuyện này, bọn họ quả thực không dám tưởng tượng. Quả thực quá kinh khủng, khủng bố đến mức độ nào chứ.
Chuyện ác đầy rẫy, tội lỗi chồng chất.
Trần Xương Bình đứng ở một bên nghe, hai tay nắm chặt. Trong lòng ông có một đoàn lửa giận đang sôi trào không có cách tiêu tan.
Ông ta biết chuyện xấu mà Mã Mục Phong làm ra thật sự là nhiều lắm, nhưng cũng không nghĩ tới lại nhiều như vậy. Quả thực chính là kẻ cặn bã, một kẻ sát nhân hàng loạt, bao nhiêu người vô tội đã chết trên tay hắn rồi.
Lông mày Lâm Phàm nhíu chặt, khi chính mồm Mã Mục Phong nói ra những chuyện này thì tim của hắn cũng đập loạn, giống như là đưa kẻ này vào tù đã là quá bao dung cho đối phương rồi.
Đáng lẽ phải khiến hắn từ từ dằn vặt đến chết mới có thể giải trừ phẫn nộ trong lòng.
Ở xã hội văn minh như này mà vẫn còn xuất hiện loại sâu mọt như thế, vậy phía sau còn có những con quỷ gì nữa? Quả thực khiến người ta không dám tưởng tượng.
Từ đầu tới đuôi.
Vừa tròn nửa tiếng.
Mà Mã Mục Phong vẫn chưa có dừng lại, cũng không biết hắn rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu.
“ Tất cả những gì ông nói đều là thật sao?” Trần Xương Bình lớn tiếng nói, ngữ khí thay đổi vô cùng nghiêm khắc, hận không thể tự tay đập chết tên cặn bã trước mặt.
Mã Mục Phong gật đầu, đáp: "Chính xác trăm phần trăm, không có nửa điểm giả dối."

Bên ngoài.
Những nhân vật lớn đứng bên ngoài liên tục gọi điện thoại cho người khác, bọn họ đã đợi đợi nửa giờ mà vẫn chưa thấy Mã Gia từ trong đồn cảnh sát đi ra. Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là thật sự tự thú rồi.
Thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn ôm ấp một tia ảo tưởng.
Đột nhiên!
Từng chiếc xe của phóng viên tin tức lao đến phía bọn họ, trực tiếp ngừng ở cửa đồn cảnh sát.
"Con mẹ nó, phóng viên đến rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?"
"Không thể nào, chuyện này. . . ."
Lúc này, trước cửa đồn cảnh sát có một đám phóng viên nháo nhào từ xe lao xuống.
"Chính là chỗ này, Mã Gia tự thú ở đây."
“ Thiệt hay giả vậy?”
"Mặc kệ thật hay giả, đây chắc chắn sẽ là một sự kiện lớn!”
Bên trong cục cảnh sát.
Vẻ mặt Trần Xương Bình vô cùng hưng phấn. Từ khi bắt đầu thẩm vấn cho tới giờ, máy ghi âm đã phải đổi hai lượt. Tên Mã Mục Phong này tội ác thật quá nhiều, nhiều đến nỗi trong khoảng thời gian ngắn căn bản khai không hết.
Lâm Phàm đứng một bên nói: “ Trần cục trưởng, nhiều tội như thế này thì phải nên trừng trị như thế nào?”
Trần Xương Bình: "Ở tù chung thân hoặc là tử hình, tuy nhiên khả năng cao là phải tử hình."
Đối mặt với phần tử khủng bố ác độc như vậy, theo như hắn nghĩ nếu như pháp luật không trị được thì phải dùng đến bạo lực. Thế nhưng suy đi tính lại, chính đôi tay của hắn cũng chưa từng giết người, cho nên tốt nhất cứ phải giao tên này cho pháp luật xử lý.
Còn những kẻ chống lưng cho Mã Mục Phong, coi như bọn hắn có kéo Mã Mục Phong đi ra thì dựa vào tình huống hiện tại, Mã Mục Phong cũng sẽ tự mình đi đòi công lý. Tôi có tội tại sao lại không trừng phạt tôi, tôi không cam tâm, tôi sẽ kiện các người vì đã bao che cho tôi.
Nếu được như vậy thì mới thật là tuyệt làm sao.
Lúc này, một viên cảnh sát vội vội vàng vàng đi vào, đêm nay thật không yên tĩnh nổi, đúng lúc này lại xảy ra chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận