Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 771: Chỉ có hai người

Vài ngày sau.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nằm ở đó rất nhàn nhã. Đột nhiên lúc này hắn mở mắt ra, thông báo của bách khoa toàn thư đến.
"Điểm bách khoa toàn thư +1."
"Điểm bách khoa toàn thư +1."
Đây là do một số người đã đọc hiểu ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’.
Điểm tăng vọt.
Tăng một mạch đến năm mươi điểm.
Lâm Phàm mừng rỡ, không nghĩ tới lại thật sự thành công. Chỉ là năm mươi điểm này có hơi ít, chênh lệch rất lớn so với dự đoán của hắn.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, đây mới có mấy ngày thôi mà, có thể có 50 điểm cũng đã là chuyện rất tốt rồi.
Lâm Phàm không biết rằng, trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người trong Hiệp hội trung y đều giống như ma quỷ, thảo luận học thuật rất kịch liệt.
Những người khác nhau đọc cùng một cuốn sách nên đương nhiên sẽ mang lại những cảm giác khác nhau.
"Thương hàn tạp bệnh luận" mặc dù đã giải thích rất rõ ràng nhưng bọn họ là những bác sĩ Đông y nên đương nhiên có ý nghĩ của riêng mình, không thể tránh khỏi những tranh luận này.
Những người trong hiệp hội đều thảo luận với nhau. Mỗi cuộc thảo luận với các cá nhân khác nhau đều có những cảm xúc khác nhau.
Nó giống như mở ra một cánh cửa cho một thế giới mới.
"Ông chủ nhỏ...."
Lúc này ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mang theo một xô nước đi vào.
Lâm Phàm vừa nhìn thấy đã nhất thời sợ ngây người: "Ông anh, anh làm gì vậy? "
Người đàn ông trung niên cười nói: "Ông chủ nhỏ, tôi không làm gì thấy nước tinh khiết ở đây của cậu đã hết nên mua cho cậu một thùng. Gần đây ông chủ nhỏ đã làm việc chăm chỉ, làm hai mươi phần mỗi ngày. Tôi đã mua được hai ngày liên tiếp. Ông chủ nhỏ thật sự là người có lòng.”
Lâm Phàm hơi ngượng ngùng cười cười: "Nào có, nào có, cái này không cần phiền toái như vậy. Với lại tôi là ông chủ nhỏ có lòng ở chỗ nào?"
Người đàn ông trung niên thay nước, sau đó xua tay nói: "Ông chủ nhỏ, không phải tôi tâng bốc cậu đâu. Cậu thực sự là một người có lòng đó. Hai mươi phần mỗi ngày là thứ mà chúng tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.
Được rồi, ông chủ nhỏ cậu nghỉ ngơi đi. Mỗi ngày làm hai mươi phần rất mệt mỏi, cậu phải chú ý nghỉ ngơi. Có đôi khi không cần quá mệt mỏi đâu, tôi đi trước đây." Người đàn ông trung niên nói.
Lâm Phàm xua tay: "Được rồi, cám ơn ông, đi thong thả.”
Nhìn đối phương rời đi, Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười: "Người có lòng, xem ra lòng này của mình thật lớn nha.”
Điền Thần Côn đi dạo đến: "Tôi cảm giác thấy gần đây khẳng định cậu có chuyện. Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là cậu đang chuẩn bị chạy trốn.”
Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn: "Không có chuyện đó đâu, tôi là loại người này sao?
“Khó mà nói." Điền Thần Côn lắc đầu.
Lâm Phàm cười lạnh: "Ha ha... ”
Ngày hôm sau!
Trường học viện Trung y số một Thượng Hải.
Một chiếc ô tô dừng ở cửa học viện. Triệu Minh Thanh thân là viện trưởng mà lúc này đang chờ đợi ở cửa học viện.
Đồng thời có hai học sinh đang đứng bên cạnh Triệu Minh Thanh. Gồm một nam và một nữ. Nam chính là Khâu Kiệt, hai mươi bốn tuổi, đã học năm cuối đại học. Đã sắp chuẩn bị tốt nghiệp nhưng cậu ta lại chuẩn bị tiếp tục học lên cao. Tốt nhất là đi theo một vị lão trung y để học tập trung y.
Người còn lại cũng là sinh viên không khác gì Khâu Kiệt, cũng là sinh viên trong học viện. Cô ấy có dáng vẻ thanh tú, không tính là mỹ nữ nhưng thanh tao, thoạt nhìn rất thoải mái.
Hai người đứng bên cạnh Triệu viện trưởng, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong hành trình sắp tới.
Triệu Minh Thanh thấy hơi bất đắc dĩ. Ông ta không ngờ rằng ngay cả năm danh ngạch cũng không gom đủ được. Nếu học viện này tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự sẽ phế mất.
Học sinh ở đây, khả năng tâm tư đã không còn ở việc học nữa.
"Viện trưởng, chúng ta còn cần chờ ai nữa không?" Khâu Kiệt mở miệng hỏi.
Cậu ta rất tôn kính viện trưởng, hy vọng lớn nhất của cậu ta chính là có thể theo học Triệu Minh Thanh. Nhưng cậu ta không có dũng khí mở miệng, bởi vì uy vọng của Triệu viện trưởng vô cùng cao còn cậu ta chỉ là một học sinh nghèo, dựa vào cái gì chứ.
"Ừm, đừng nóng vội, rất nhanh thôi." Triệu Minh Thanh trả lời, ông ta rất hài lòng với hai sinh viên này. Trong học viện, chỉ có hai vị học sinh nguyện ý tham gia, điều này chứng tỏ hai vị sinh viên này vẫn rất thích trung y.
Thật ra ông ta vẫn có thể bắt buộc các sinh viên tham gia nhưng điều này không cần thiết. Dưa hái xanh không ngọt, huống hồ về phương diện trung y chân chính cần phải có sự kiên trì, cần nhiệt tình, cần yêu thích, cần không ngừng bổ sung kiến thức của mình.
Những sinh viên xung quanh đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này ở cổng trường thì nhỏ giọng nói chuyện.
"Thật thảm, chỉ có hai người tham gia, đây có phải làm cho viện trưởng quá mất mặt hay không nhỉ?"
"Cái này trách ai được bây giờ, loại khám bệnh tự nguyện này là chịu khổ nhất, ban ngày phải ở bên ngoài phơi nắng đó."
"Giáo viên lớp tôi hỏi chúng tôi có ai tham gia hay không. Tuy rằng ngữ khí có vẻ bắt buộc nhưng không ai để ý tới, cũng không có ai trả lời ông ấy."
"Chúng tôi cũng vậy, ngay cả bằng tốt nghiệp chúng tôi cũng không thèm, chẳng lẽ còn có thể sợ thầy giáo cưỡng ép sao? Tôi biết hai người kia, là hai người đứng đầu toàn trường. Cho dù là hạng hai cũng cao gấp đôi điểm số so với hạng ba. Cậu nói xem họ mê mẩn đến mức độ nào cơ chứ. Nghe nói người đứng thứ ba kia đang chuẩn bị đi nước ngoài học chuyên sâu Tây y. Tuy rằng học y học trung y là chính. Nhưng hình như lúc đó là do điểm thi đại học không đủ cho nên mới tới nơi này, muốn mượn trung y làm bàn đạp để nhảy đến Tây y bên kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận