Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 356: Nét văn hoá mới của phố Vân Lý

Vài ngày sau, Lâm Phàm cũng có liên lạc với Lưu Hiểu Thiên, khoảng thời gian này khiến cho Lưu Hiểu Thiên bận đến sứt đầu mẻ trán. Vấn đề của những đứa nhỏ chưa giải quyết được anh ta cũng ăn không ngon ngủ không yên, có điều cũng may viện phúc lợi nhi đồng của chính phủ đã xây xong cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa, đã có vài trăm bạn nhỏ đã vào ở rồi.
Cha mẹ bọn trẻ liên hệ đến viện này về cơ bản có thể nhận lại con mình, trừ một vài trường hợp khác bởi vì lý do của cha mẹ, còn có nguyên nhân từ những đứa nhỏ bị tàn tật mà cha mẹ không dám nhận, ngoài ra đều đã hoàn thành viên mãn. Có điều vẫn còn sáu trăm năm mươi đứa nhỏ vì không liên hệ được với phụ huynh, có lẽ không còn cách nào khắc là phải ở lại viện phúc lợi.
Có điều thông tin cá nhân của mỗi một đứa nhỏ đều đã gửi đến cục cảnh sát của từng tỉnh, có nhân viên chuyên nghiệp tìm người mất tích để tìm kiếm. Có lẽ không mất nhiều thời gian sẽ có thể có kết quả.
Nhưng trên người sáu trăm năm mươi đứa nhỏ này, dù ít dù nhiều cũng có một vài khiếm khuyết. Tất cả vấn đề lớn nhất của bọn họ bây giờ chính là phụ huynh có nhận hay không, đây cũng là chuyện khiến bọn họ đau đầu.
Ngày hôm đó, những ông chủ cửa hàng ở phố Lý Vân thấy trong quán Lâm đại sư bận rộn, Vương Minh Dương gọi đến vài chiếc xe tải, trên xe chất không ít đồ chơi của trẻ em, còn có không ít nguyên liệu nấu ăn khiến mọi người đều nghi hoặc.
Một ông chủ cửa hàng tiến lại hỏi: “Lâm đại sư, mọi người đang định làm gì vậy?”
Điền Thần Côn cười nói: “Những đứa nhỏ bị người ta bắt cóc được giải cứu và đã được sắp xếp ở viện phúc lợi rồi, chúng tôi định đem chút đồ này qua đó thuận tiện ở đó làm buổi hoạt động tụ tập cho bọn trẻ vui một chút.”
Những ông chủ cửa hàng khác ngây người, bọn họ bỗng nghĩ đến món ăn mỹ vị của Lâm đại sư, ai nấy đều động lòng. Nhưng khi nghĩ đến Lâm đại sư làm cho những đứa nhỏ, nhất thời bỏ đi suy nghĩ đó trong lòng, những đứa nhỏ này bị bắt cóc đã đủ đáng thương rồi, bọn họ sao có thể dành đồ ăn với mấy đứa nhỏ này được chứ.
Có điều đối với chuyện có ý nghĩa như vậy, những ông chủ cửa hàng cũng có chút phấn khởi sau đó nhìn về hướng Lâm Phàm: “Lâm đại sư, chúng tôi có thể đi cùng được không?”
Lâm Phàm đang bận rộn thì ngẩng đầu lên cười nói: “Được chứ, đúng lúc thiếu người giúp việc, có điều đến đó các anh nói không chừng không thể ăn đồ ăn tôi làm đâu nhé!”
Những ông chủ cửa hàng xua tay: “Không sao, chuyện có ý nghĩa như này, chúng tôi chắc chắn phải tích cực tham gia rồi, bây giờ tôi đi thông báo cho mọi người, xem thử bọn họ có muốn đi cùng hay không.”
Lâm Phàm nhìn ông chủ cửa hàng đi xa, trên mặt nở nụ cười, người có lòng yêu thương như này vẫn còn rất nhiều. Mà bây giờ chuyện như thế này cũng là dễ như trở bàn tay mà thôi.
Những món quà này, còn có nguyên liệu nấu ăn do chính tay Lâm Phàm chuẩn bị, tự kiếm được nhiều như vậy cũng không có chỗ dùng, chi bằng dùng nó ở nơi có ý nghĩa.
Không lâu sau, điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên chính là những ông chủ cửa hàng xung quanh vậy mà lại đóng cửa toàn bộ. Đây là chuyện làm cho hắn có chút không ngờ tới, hắn mới đầu còn cho rằng không có quá nhiều người nhưng không ngờ rằng mọi người lại tích cực như vậy.
Ông chủ một cửa hàng đồng hồ cười nói: “Lâm đại sư, hôm nay là ngày hai mươi, chúng tôi cảm thấy rất có ý nghĩa chi bằng ngày hai mươi mỗi tháng chúng ta cùng đóng cửa hàng một ngày, để đến viện phúc lợi làm tình nguyện viên anh thấy sao? Ngày này ở phố Vân Lý chúng ta sau này sẽ tính là ngày đặc biệt, anh thấy thế nào?”
Lâm Phàm còn chưa nói gì những ông chủ cửa hàng xung quanh đã vui vẻ nói: “Ý tưởng này rất tốt đó, phố Vân Lý chúng ta cũng nên có văn hóa của chúng ta mới được. Quyết định vậy đi, sau này cứ đến ngày 20 chính là ngày làm tình nguyện của phố Vân Lý, mọi người cùng đóng của một ngày.”
Lâm Phàm nhìn mọi người sau đó cười nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không mệt một chút thì không được rồi. Các vị đều có sức lực như vậy thì tôi cũng không thể không có, hôm nay làm việc chăm chỉ nhé!”
Những ông chủ cửa hàng: “Ông chủ nhỏ, cố gắng hết sức nhưng đừng để quá mệt!”
“Lâm đại sư hôm nay nhất định sẽ phát huy tốt.”
Chính là như vậy.
Ngày hai mươi là ngày làm tình nguyện của phố Vân Lý, từ đó lưu truyền, thậm chí còn trở thành một văn hóa đặc biệt. Đương nhiên đây đều là những lời của sau này.
Trên xe.
Vương Minh Dương cảm thán nói: “Người anh em, sự ủng hộ này của cậu cũng lớn quá rồi đó!”
Lâm Phàm xua tay: “Đây không phải là sự ủng hộ, đây là do mọi người đều có một trái tim lương thiện mà thôi! Cơ mà vợ anh đâu rồi?”
Vương Minh Dương cười nói: “Người anh em, vợ bạn không thể đụng đâu nha, không ngờ rằng cậu còn nhớ đến vợ tôi.”
Lâm Phàm cười mắng: “Thuận tiện quan tâm hỏi thăm một chút hiểu không hả?”
Vương Minh Dương: “Nhận một bộ phim, đi Trung Châu rồi, có thể là mấy tháng nữa mới về, người phụ nữ này mặc dù đi theo một thanh niên kim cương đầy người như tôi, nhưng cô ấy cũng muốn phấn đấu một chút vì bản thân, nên tôi cũng để cho cô ấy đi.”
Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Đối xử cho tốt vào bỏ lỡ lần này, sau này nói không chừng sẽ không gặp được mối nhân duyên nào tốt hơn đâu.”
Vương Minh Dương đàng hoàng nói: “Yên tâm đi, lời này của cậu đánh chết tôi cũng không thể bỏ rơi cô ấy.”
Từng chiếc xe khởi động đi về phía viện phúc lợi, những ông chủ cửa hàng cũng đều lái xe riêng của họ đi theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận