Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 462: Đánh cược

Những người đến sau sửng sốt, dường như ngây ngẩn cả người.
Bói toán?
Mẹ nó! Cái này cũng có thể tin được sao?
Chúng ta đều đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, cũng đã tiếp nhận giáo dục đại học, loại chuyện này làm sao có thể tin được chứ?
Chu Châu nhìn đối phương rồi nói: “Không phải là mấy người không tin đó chứ? Chỉ là mấy người không tin cũng không sao, chúng tôi tin là được rồi. Anh Kim, anh nói có đúng hay không?”
Kim tổng hơn bốn mươi tuổi, cười gật đầu: “Đúng! Đúng! Tôi thật sự rất tin.”
Mọi người sợ ngây người, cái quỷ gì thế! Đám người này cũng quá điên rồi.
"Kim tổng, mấy người cũng quá mê tín rồi! Chúng ta ít tin vào loại chuyện này mới tốt! Nói không chừng anh chàng này chỉ là nói giỡn với mấy người mà thôi!" Hà Thừa Hàn cười nói. Ông ta biết người này là bạn của Vương Minh Dương nên cũng không muốn làm mất lòng đối phương, chỉ là uyển chuyển nói ý kiến của mình.
Trong mắt ông ta, nhất định anh chàng này cũng sẽ nói tiếp một câu ‘Tôi chỉ nói đùa tôi, không được tin!’ nhưng điều khiến ông ta kinh ngạc chính là anh chàng này lại không khiêm tốn một chút nào.
"Hà tổng, tôi không nói đùa với bọn họ! Đây chính là tài năng đích thực! Lâm Phàm tôi ở phố Vân Lý, tiếng tăm lừng lẫy, người ta gọi là Lâm đại sư, cũng chưa từng lừa gạt người khác.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Mẹ kiếp!
Mấy người Kim tổng sợ ngây người. Ban đầu Lâm đại sư còn rất khiêm tốn thế nhưng hiện tại lại khoe khoang như vậy, sự thay đổi này cũng quá lớn đi.
Chỉ là bọn họ làm sao mà biết được, nếu Lâm đại sư đã thể hiện năng lực trâu bò của mình và đã được mọi người tán thành thì còn khiêm tốn làm cái gì chứ? Ngay cả chính mình cũng không tự tin vào bản thân thì có thể đi đến đâu được?
Hà Thừa Hàn sửng sốt: “Cậu biết tôi sao ?”
Lâm Phàm cười nói: "Tôi có thể bói ra. Tôi nói điều này cũng không phải khoác lác, nhưng chỉ cần người đứng trước mặt tôi thì tôi có thể xem cả đời của người đó.”
Đương nhiên còn có một câu chưa nói chính là ‘Và cả tổ tông mười tám đời của người đó, hắn cũng có thể tính ra.’
Tính chuyện quá khứ rất dễ dàng, chỉ là tính chuyện tương lai thì khó hơn nhiều.
Hà Thừa Hàn nở nụ cười: “Tôi không tin! Thật sự là không tin! Tôi biết rồi! Nhất định đây là trò do Chu Châu bày ra, muốn chúng tôi mắc câu. Hiện tại chúng ta đều ở đây, mấy người muốn cùng chúng tôi chơi trò gì?”
Chu Châu có chút bất đắc dĩ: “Anh Hà, tôi không có bày ra trò gì cả, đây đều thật! Lâm đại sư rất lợi hại, chúng ta đều bị cậu ấy tính ra.”
Cho dù Chu Châu nói như vậy thì Hà Thừa Hàn vẫn không tin: “Được rồi! Được rồi! Tôi không chơi trò này với mấy người nữa! Ngay cả kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế cũng không bằng cô. Chúng ta không nên đến gần nhau, đề phòng lại bị mấy người lừa một vố.”
Sau đó những người vây xem cũng đều nở nụ cười.
Lâm Phàm là bạn của Vương Minh Dương nên đương nhiên bọn họ sẽ không nói gì làm cho đối phương mất mặt. Đương nhiên dưới tình huống hiện tại thì bọn họ cũng sẽ không vạch trần, cứ để cho bọn họ tiếp tục chơi đi.
Chu Châu bất đắc dĩ: “Là sự thật mà!”
Kim Vân Dân tiếp: "Anh Hà, anh còn không tin tôi sao? Vị Lâm đại sư này thật sự là người có bản lĩnh! Minh Dương nói không sai, người may mắn được chỉ điểm hai câu sẽ kiếm được nhiều tiền. Tôi tin tưởng Lâm đại sư không chút nghi ngờ. Nếu như một tuần sau, chuyện đó trở thành sự thật thì tôi sẽ càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Lúc này Lâm Phàm suy nghĩ, mình đến bữa tiệc này căn bản là không có việc gì. Chỉ là mình là người có tấm lòng nhân hậu, vậy không bằng tìm thêm chút tài trợ cho viện phúc lợi trẻ em thì cũng không tồi.
"Hà tổng, anh bắt đầu sự nghiệp bằng việc sản xuất đồ chơi, không bằng chúng ta đánh cược đi?" Lâm Phàm cười nói.
Hà Thừa Hàn lập tức thấy hứng thú: “Được! Hôm nay là thời gian vui vẻ, nếu là cái gì khác thì tôi sẽ không tham gia, Chỉ là nếu nói đánh cược, vậy thì cược một phen. Cậu nói xem, đánh cược như thế nào?”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Rất đơn giản! Anh nói anh không tin, chuyện này tôi không trách anh. Chỉ là bây giờ nếu tôi có thể làm cho anh tin tưởng thì anh sẽ tặng cho mỗi đứa trẻ trong viện phúc lợi trẻ em một món đồ chơi. Còn nếu tôi không thể thuyết phục được anh thì tôi cũng để mọi người vui vẻ một chút, tôi sẽ trần chuồng chạy trong phòng một vòng.”
Lời này vừa nói xong, Hà Thừa Hàn còn chưa mở miệng thì những người chung quanh đã ồn ào lên.
"Phương pháp đánh cuộc này rất thú vị! Tôi cũng tham gia một chân, nếu anh Hà phục thì tôi sẽ tặng cho mỗi đứa nhỏ trong viện phúc lợi trẻ em một bộ quần áo."
"Tôi làm ngành công nghiệp máy tính, tôi sẽ gửi tặng một trăm máy tính Lenovo."
"Tôi cũng tham gia! Tôi sẽ tặng một trăm bộ máy học tập thông minh. Khi có máy học tập thông minh của tôi thì chuyện học tập đó phải nói là ‘So easy’."
Bạn cần đăng nhập để bình luận