Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 472: Gặp quỷ rồi

Lời này vừa xong, Chu Châu ra mặt nói: “Trần Lực Hào! Nếu anh chơi không nổi thì đừng chơi. Chỉ cho phép chính mình thắng thôi sao, còn người khác thắng thì không được có phải không?”
Hà Thừa Hàn ho khan một tiếng: “Lực Hào! Không nên nói lung tung, chúng ta ở đây có nhiều người nhìn như vậy. Đừng vu khống Lâm đại sư.”
Trần Lực Hào lắc đầu: “Không có, tôi chỉ lỡ miệng nói một chút mà thôi.”
Lâm Phàm cười nói: “Như vậy đi, xào bài, kinh bài, tôi sẽ không đụng vào. Giao cho anh phát bài toàn bộ như vậy có được không.”
“Được.” Trần Lực Hào gật đầu.
Vương Minh Dương liếc nhìn Lâm Phàm, trong lòng nhịn không được thở dài. Con mẹ nó, kỹ năng này cũng thật thần kỳ rồi.
“Tiếp tục đi.” Lâm Phàm ngồi dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói.
Ván thứ ba.......
Ván thứ tư.......
Mãi cho đến ván thứ bảy.......
Toàn bộ mọi người đang chứng kiến đều trở nên yên tĩnh, tất cả bọn họ đều trợn mắt há miệng, giống như đang nhìn thấy quỷ.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, thì chắc chắn bọn họ không dám tin tưởng.
Bây giờ đã đến ván thứ tám .
Bảy ván phía trước đã hoàn toàn làm cho người xem kinh hãi. Bài của Lâm đại sư luôn hơn bài của Trần Lực Hào. Có đôi khi chỉ lớn hơn Trần Lực Hào vẻn vẹn có một chút.
Nhưng chính vì điểm này, đã làm cho Trần Lực Hào thua đến sắc mặt trắng bệch ra.
Lâm Phàm khoanh hai tay lại, ngồi nhìn hai tay của Trần Lực Hào đang run lẩy bẩy trước mặt. Ngay lập tức nói: “Anh Lực Hào! Tôi thấy mấy ván trước rất thú vị đó. Anh có cảm thấy phấn khích không.”
Trần Lực Hào ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm, cảm giác mình như đang gặp quỷ vậy, mồ hôi thì chảy đầy đầu. Dáng vẻ ngông cuồng lúc trước đã biến mất không thấy. Bây giờ trở thành ‘im như thóc’, xem bài một cách thận trọng, thậm chí ngay cả cảm giác ngột ngạt cũng không dám thể hiện.
Vương Minh Dương kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, anh ta không nghĩ tới vậy mà Trần Lực Hào lại chịu được đến trình độ này.
Trần Lực Hào vẫn luôn cho rằng Lâm Phàm đang chơi gian lận. Nhưng bây giờ, mỗi lá bài Lâm Phàm cũng không có chạm vào. Bài thì được đặt trên bàn, khi cầm bài lên thì cũng có người khác mở giúp.
Mà Trần Lực Hào cũng không tin cái điều quỷ quái này, hắn ta không tin mình sẽ luôn thua như vậy.
Đến giờ khắc này, hắn ta đã hoàn toàn không cảm nhận được một chút xíu kích thích nào. Cảm hứng đã giảm xuống, chỉ còn cảm giác sợ hãi khi bị Lâm Phàm chi phối mà thôi.
Cho dù là người có danh tiếng, hắn ta cũng không thể nào hưng phấn nổi.
“Cược toàn bộ.” Lâm Phàm không có nhìn bài mà nhanh chóng lấy hết tất cả tiền để lên.
Trần Lực Hào nhìn thấy hành động của Lâm Phàm, thì trong mắt loáng thoáng vài phần sợ hãi. Tay thì không khống chế được run lẩy bẩy giơ ra lấy bài, hắn ta không dám theo, nhưng hắn ta cũng muốn xem bài.
Lâm Phàm cười nói: “Anh Lực Hào! Anh theo không. Tôi còn chưa xem bài thì anh xem bài làm gì? Chúng ta chơi kích thích một chút đi.”
Kích thích em gái anh đó! Hiện tại, trong lòng của Trần Lực Hào chỉ tồn tại một cái suy nghĩ này mà thôi.
Mà bây giờ tất cả mọi người đều yên lặng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hai chữ ‘kích thích’ này là bọn họ biết được từ trong miệng của Trần Lực Hào
Nhưng cảm hứng đã giảm xuống, Lực Hào người đã từng đem hai chữ ‘kích thích’ treo trên miệng đã không còn nói nữa. Thậm chí, còn nảy sinh cảm giác sợ hãi với hai chữ này.
Lúc này, Trần Lực Hào đang cúi đầu, gương mặt thì trắng bệch. Rất cẩn thận lật bài lên, lá thứ nhất, lá thứ hai. Khi thấy lá thứ ba, Trần Lực Hào còn dụi dụi hai con mắt, thận trọng nhìn bài lại một lần nữa.
Trong một chớp mắt, Trần Lực Hào cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Nhưng trên mặt vẫn luôn bình tĩnh. Ổn định, nhất định phải ổn định, không thể biểu hiện ra mình đã bắt được ‘hàng ngon’.
“Tôi đặt toàn bộ.”
“Hết tất cả tài sản của tôi.”
“Tôi đều đặt cược hết, tôi muốn xem bài của anh.” Trần Lực Hào đứng lên với vẻ mặt điên cuồng nói.
“Kích thích, tôi muốn kích thích.”
Lâm Phàm cười nói: “Lòng tin lớn như vậy sao.”
Mọi người kinh hãi nói: “Lực Hào! Đừng quá mức như vậy?”
Vương Minh Dương nhìn thấy dáng vẻ của Lực Hào như vậy, nhịn không được lắc đầu. Xem ra, những việc làm lúc trước tất cả đều uổng phí hết rồi.
“Anh dám mở không?.” Trần Lực Hào gân cổ gào thét lên.
Hà Thừa Hàn nói: “Lâm đại sư! Mặc kệ hắn ta đi, chắc hắn ta điên rồi.”
Lâm Phàm khoát tay: “Được rồi, anh muốn nhìn bài của tôi, vậy thì anh mở đi.”
Trần Lực Hào đột nhiên cầm lá bài điên cuồng đập lên trên bàn: “Tôi có ba lá ‘Ách’, anh lấy cái gì mà so với tôi. Kích thích sao? Đây chính là kích thích mà tôi nói đến đó.”
“Anh không có cửa thắng tôi đâu. Tôi nói cho anh biết, anh không cửa thắng đâu.”
Mọi người đều thấy được ba lá bài này, ai nấy cũng đều lắc đầu, thật sự không nghĩ tới Lực Hào lại có được cơ hội này.
Hơn nữa, bọn họ cũng đang có điều khó hiểu. Hình như bài hôm nay có vấn đề thật rồi, sao mà cứ xuất hiện ba lá giống nhau thường xuyên như vậy.
Gặp quỷ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận