Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 832: Sợ hãi

Tại một công ty khoa học công nghệ ở Thủ đô.
Đây là nơi chịu trách nhiệm điều hành WeChat, trực thuộc tổng công ty điều hành ứng dụng WeChat. Mà lúc này người phụ trách Wechat là Trương Long đang họp, thảo luận về kế hoạch phát triển Wechat trong tương lai.
Lúc này thư ký bước vào, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Trương Long nhíu mày: “Tôi đang họp, cô vào đây có chuyện gì?”
Thư ký đáp: “Giám đốc Trương, dưới lầu có người tìm ông, cần ông đi một chuyến.”
Trương Long cau lại: “Không thấy tôi đang họp sao? Có chuyện gì thì đợi cuộc họp kết thúc rồi nói, ra ngoài đi.”
Thư ký lắc đầu nói: “Giám đốc Trương, không phải đâu, họ là người bên phía quân đội đến để tìm ông, muốn anh xuống ngay.”
Trương Long ngưng lại chốc lát, phía quân đội tìm ông ta làm gì? Ông ta chỉ là người làm ứng dụng truyền thông, cũng không nghiên cứu vũ khí hạt nhân, tìm ông ta làm gì chứ.
Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi tạm ngừng cuộc họp sau đó rời đi.
Dưới lầu.
“Các vị đồng chí là?” Trương Long hơi nghi hoặc hỏi.
“Chào anh Trương, theo lời Thủ trưởng nên mời anh đi với chúng tôi một chuyến, đây là giấy chứng nhận, anh có thể kiểm tra.” Mấy vị quân nhân nói.
Trương Long nhìn kỹ càng sau đó đưa cho người đem đi kiểm tra, mấy giấy tờ này đúng là thật. Thế nhưng trong lòng anh lại càng thêm hoài nghi, rốt cuộc tình huống này là thế nào?
Hình như ông ta đâu có quen ai bên quân đội, cũng chưa từng tiếp xúc với ai, nhưng đợi lát nữa đến nơi đó chắc sẽ rõ ràng mọi chuyện.
Ông ta không sợ hãi khi đi cùng quân nhân mà chỉ sợ mấy người này là kẻ lừa đảo, dù sao đã có nhiều vụ bắt cóc xảy ra, đến giờ đã xác định rõ thì cũng không còn lo lắng nữa.
Trên xe.
Trương Long nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút nghi hoặc, hỏi: “Các vị đồng chí, không biết Thủ trưởng các vị tìm tôi có chuyện gì?’
“Việc này chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi chỉ nhận lệnh cấp trên đi đón anh thôi.” Người quân nhân đáp.
Trương Long có chút đứng ngồi không yên, ông ta phát hiện nơi mình được đưa đến có rất nhiều lính canh, người bình thường không thể tiến vào.
Trên đường đi ông ta luôn suy nghĩ có phải mình đã quen biết người nào đó hay không? Nếu không thì sao lại có chuyện này chứ.
Đến cổng.
“Mời vào.” Lính canh mở cổng.
Trương Long hoài nghi gật đầu sau đó đẩy cửa bước vào.
Trịnh Hải Phong nhìn thấy người đến, bất chợt cười lên: “Anh chính là người phụ trách Wechat, Trương Long đúng không?”
“Là tôi, xin hỏi anh là…” Trương Long nghi hoặc nhìn Trịnh Hải Phong, ông ta không quen biết người này. Sau đó ông ta lại quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy Trịnh Trọng Sơn, sắc mặt ông chợt thay đổi.
Ông ta là người quản lý Wechat, lúc trước công bố vài quảng cáo Wechat hoặc tin tức ông đều có xem qua, khi nhìn thấy ông lão ngồi bên kia, ông ta chợt giật thót.
“Ngài đây là…”
Lúc này, Trương Long ngẩn ra, ông lão bên cạnh này là người thường xuyên xuất hiện trên tin tức Wechat, là một vị có chức vụ rất lớn.
Rốt cuộc ông ta đã phạm phải điều gì rồi, sao lại bị mời đến đây thế này?
Bây giờ Trương Long không dám thở mạnh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tôi phạm tội gì không?”
Hiện tại ông ta đang rất khẩn trương. Ngay từ đầu trong lòng chỉ là cảm giác tò mò nhưng khi nhìn thấy ông cụ kia thì trái tim này của ông ta lập tức đập bùm bùm.
Người phụ trách hoạt động wechat nghe có vẻ rất cao cấp. Trong mắt người khác, mình là một người thành công nhưng ở trước mặt ông cụ này, ông ta chả là cái thá gì.
Giờ phút này, đầu óc Trương Long nhanh chóng chuyển động, có phải mình đã từng đăng tin tức không đúng trên Wechat hay không? Hoặc là có bình luận nào quá khích đối với cuộc đời của ông lão này? Khiến cho nhân vật tay to mặt lớn này tức giận phải gọi mình qua, chuẩn bị khai đao thu thập mình?
Mẹ nó, bình thường đã bảo mấy tên biên tập kia không được viết lung tung, không nên thêm cảm xúc cá nhân ở trong đó. Bây giờ chuyện này xảy ra, lại là chính mình phải gánh vác. Chỉ cần mình có thể sống sót trở về, nhất định phải thu thập những người này thật tốt mới được.
Trịnh Hải Phong vỗ vai Trương Long: "Cũng không phạm phải chuyện gì nhưng có một chuyện lớn quả thật có liên quan đến cậu.”
Trương Long hoảng sợ hơi run rẩy, không phạm phải chuyện gì, nhưng có một chuyện lớn có liên quan đến mình.
Lừa nhau à? Tôi chỉ là một người làm phần mềm truyền thông, có thể có bản lĩnh gì mà liên quan với quân đội đâu chứ.
Lúc vào nhà, ông ta đã phát hiện trên người những bảo vệ kia đều có súng nên vội vàng nói: "Thủ trưởng, tôi thừa nhận sai lầm của mình, có một vài tin tức trên WeChat khẳng định có lời nói cực đoan. Sau khi tôi trở về, nhất định sẽ nghiêm trị bọn họ, tôi cam đoan, tôi thề.”
“Trương tổng, anh đang nói cái gì vậy?” Trịnh Hải Phong nhịn cười, khẽ lắc đầu nói: "Tôi muốn anh nói chuyện điện thoại với một người, rồi anh sẽ biết là chuyện gì thôi.”
Không đợi Trương Long kịp phản ứng, Trịnh Hải Phong đã gọi điện thoại qua.
Lâm Phàm vẫn đang chờ đợi nên vừa nghe thấy chuông điện thoại đã vui vẻ nhận máy.
"Lâm đại sư, người đã mời tới, cậu có chuyện thì cứ nói với anh ta đi, tôi đưa điện thoại cho anh ta." Trịnh Hải Phong đưa điện thoại cho Trương Long.
Trương Long có chút sợ hãi nhìn Trịnh Hải Phong, sau đó nhận điện thoại, yếu đuối: “Alo…” một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận