Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 687: Người quen cũ

"Cho tôi nước." Lâm Phàm lên tiếng, nữ sinh bên cạnh lập tức đưa nước khoáng cho hắn. Dưới sự giúp đỡ của Lâm Phàm thì người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Khi người phụ nữ trung niên tỉnh lại thì vẻ mặt vẫn còn hơi mê mang, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm thì bà ấy đã nắm chặt tay Lâm Phàm nói: "Ông chủ nhỏ..."
Lâm Phàm hơi kinh ngạc nói: "Bà biết tôi sao?"
Khi hắn nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ trung niên, hắn đột nhiên nhớ ra: "Bà là mẹ của đứa con gái bị mắc bệnh chán ăn."
Bà Vương gật đầu: "Ông chủ nhỏ, là tôi, là tôi."
Chuyện đó cũng xảy ra đã lâu rồi, nhưng ở phố Vân Lý Lâm Phàm không biết mình đã từng nhìn thấy người này chưa. Dù sao thì số lượng người xếp hàng quá đông, không chú ý cũng là chuyện bình thường.
Thấy xung quanh có rất nhiều người, Lâm Phàm nói: "Có chuyện gì đợi lát nữa rồi nói, đứng dậy trước đi."
Người qua đường thấy người không sao nên cũng tản ra, thời tiết quá nóng nên cũng không ai muốn đứng dưới nắng, Lâm Phàm nhìn về phía nữ sinh kia nói: "Cô gái nhỏ rất có lòng đó nha, tên cô là gì?"
Cô gái nhỏ thoạt nhìn mới mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt vui vẻ ngọt ngào. Hiện tại thấy dì này không có việc gì nữa nêu cười nói: "Tôi là Phương Duyệt, sinh viên năm thứ nhất đại học Thượng Hải."
Lâm Phàm gật đầu và mỉm cười: "Được rồi, bây giờ người đã không sao rồi, cảm ơn cô."
Phương Duyệt cười nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."
...
Bên trong xe.
Lâm Phàm bật máy điều hòa ở mức tối đa, người này là mẹ của cô bé mắc chứng bệnh kén ăn. Lúc này hắn đã nhớ ra, trước đó thì người này thường xuyên xếp hàng trước cửa hàng của hắn để mua bánh kếp, nhưng đã một thời gian rồi chưa gặp lại. Hiện tại bà Vương đã bình tĩnh lại một chút, nhưng sắc mặt so với trước đây hắn gặp trông già hơn nhiều.
"Con gái dì thế nào rồi? Bệnh tình có tiến triển tốt hơn không?" Lâm Phàm hỏi.
Chuyện này không liên quan gì đến hắn, tuy nói tấm lòng của bác sĩ như cha mẹ, nhưng hắn cũng không phải là bác sĩ. Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ này, hắn không khỏi thở dài.
Bây giờ y học cao siêu, đã hiểu rõ tất cả phương diện của bệnh nhân mắc bệnh chán ăn, bệnh này có thể chia thành hai thái cực, một loại bệnh chán ăn là tự mình tìm đường chết, hai là bị ức chế tinh thần hoặc là vì trải qua một trận đả kích nào đó,… Thuộc về tổn thương thần kinh của bản thân nên có ác cảm với đồ ăn, tức là chứng rối loạn ăn uống.
Bà Vương lắc đầu: "Bệnh tình càng ngày càng nặng, đã gầy gò không còn hình người rồi."
“Tại sao bà lại ngất ở giữa đường?” Lâm Phàm hỏi, quả thật hắn không cần hỏi cũng biết rõ là bị thiếu dinh dưỡng, thân thể quá mệt mỏi dẫn đến suy nhược. Hơn nữa thời tiết nóng bức, tự nhiên sinh ra chóng mặt, hạ huyết áp.
Bà Vương lắc đầu, tất nhiên là không muốn nói, sau đó nhìn Lâm Phàm: "Ông chủ nhỏ, cậu có thể thương hại tôi, cho tôi một phần bánh kếp được không."
Lâm Phàm sửng sốt, không nghĩ tới bà Vương sẽ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn, đây chính là lời cầu xin.
Ài!
Trước đây không có khả năng nhưng bây giờ thì hắn đã có khả năng, cho nên đối với một số bệnh tật là do bản thân mình gây ra nhưng lại liên lụy đến cha mẹ thì chuyện này phải nói là làm cho người ta cảm thấy rất bất lực.
“Đi bệnh viện trước đi, nhìn xem con gái của bà đã phát triển đến mức nào.” Lâm Phàm nói, không nghĩ tới chuyện này vòng tới vòng lui cuối cùng lại dẫn đến việc liên quan đến chứng bệnh chán ăn.
Dù vậy, đối với chuyện này cứ từ từ mà làm thôi.
Bệnh viện!
“Dì Vương.” Y tá Lương Viện nhìn thấy người đến thì chào hỏi một tiếng, cô ấy cũng thông cảm với tình cảnh hiện tại của dì Vương, nhưng cũng không thể làm gì được. Bọn họ cũng không giúp được gì, loại bệnh này thật ra không phải là không trị được, nếu ý chí của người bệnh kiên cường muốn khôi phục sức khỏe thì chỉ cần kiên trì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mấu chốt là con gái của dì Vương giống như không có ý cho chuyện này, cho dù bây giờ sắp phải bỏ mạng nhưng cũng không có chút ý định khôi phục sức khỏe.
Lúc này, Lương Viện nhìn thấy người đàn ông bên cạnh dì Vương, lập tức giật mình nói: "Lâm đại sư."
Cô ấy có hơi hưng phấn, bánh kếp của Lâm đại sư hiện tại rất nổi tiếng, cho dù bệnh nhân bị bệnh chán ăn cũng có thể ăn hết. Lâm đại sư cũng rất hào phóng, còn đưa hàng mẫu cho bệnh viện nghiên cứu, nhưng đến nay vẫn chưa có một chút manh mối nào.
“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu: “Con gái dì Vương thế nào rồi?”
Lương Viện liếc nhìn dì Vương lắc đầu: “Không tốt lắm.”
Quả thật, bọn họ đã dùng hết mọi cách nhưng vẫn không có cách nào thay đổi được tình thế này, chỉ có thể nhìn con gái của dì Vương dần dần gầy đi. Có đôi khi họ cũng rất tức giận, có một cô con gái như vậy thì bọn họ chỉ muốn mặc kệ sống chết, quá ích kỷ, thật sự quá ích kỷ. Nhưng nhìn dì Vương như thế này, bọn họ cũng không có cách nào.
"Chủ nhiệm Chương, Lâm đại sư của phố Vân Lý đã đến.” Lương Viện hô lên.
Chủ nhiệm Chương đang kiểm tra tình hình của bệnh nhân, nhìn thấy người đến lập tức mỉm cười đi lên phía trước: "Lâm đại sư, sao cậu lại tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận