Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 786: Số khổ

Cuối cùng cũng tiễn đám người này đi rồi.
Có lẽ ý định của họ là bắn một phát rồi lại đổi một địa điểm, chắc chắn là sợ bệnh nhân tìm đến cửa.
Có điều người đã đi rồi, ông ta cũng không muốn nói gì thêm. Bọn họ đi rồi thì thôi, mình chỉ cần giữ vững bệnh viện này là tốt rồi.
Bệnh viện Giang Ninh.
Vì để giảm bớt phiền phức, nên đám người Lâm Phàm không bày sạp ở cổng bệnh viện nữa mà là ở đối diện bên kia đường, đồng thời còn giăng thêm một băng rôn.
“Khám chữa bệnh tình nguyện, miễn phí trị liệu, không thu bất kỳ lệ phí nào, học viện trung y số 1 Thượng Hải!”
Đây là do Lâm Phàm nghĩ ra, Triệu Minh Thanh là đệ tử của mình đồng thời cũng là viện trưởng học viện trung y. Mà học viện này không ra làm sao thì trên mặt ông ta cũng không sáng lên được, chi bằng giúp ông ta đánh bóng danh tiếng một chút.
Ngẫm lại, hắn làm lão sư thật sự là không dễ dàng chút nào, không chỉ chữa bệnh mà còn phải tạo danh tiếng cho đệ tử, lão sư tốt như vậy đi đâu tìm được ra chứ.
Cho dù là đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy được đâu nha.
“Thần y, thần y, ngài đến rồi!”
“Chúng tôi đợi ngài cả một đêm rồi!”
Hôm qua những bệnh nhân của bệnh viện nhân dân sớm đã đến đây xếp hàng, thậm chí có người tối qua còn ở lại đây. Bọn họ sợ rằng buổi sáng không đợi được thần y, bây giờ nhìn thấy thần y trong lòng bọn họ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Minh Thanh cười nói: “Lão sư, y thuật của ngài đã khuất phục tất cả mọi người rồi!”
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay nói: “Khiêm tốn chút.”
Triệu Minh Thanh gật đầu tiếp thu, tình huống hiện tại khiến trong lòng ông ta cũng rất vui mừng. Ông ấy từ khía cạnh khác hiểu rõ, cho dù là Tây Y hay là Trung Y thì lão sư điều am hiểu. Thế nhưng bây giờ lão sư vẫn luôn dùng Trung y để điều trị, vô tình lại giúp Trung Y truyền bá và phát triển.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng trong lòng rất vui vẻ, hôm nay có thể tốt hơn nhiều so với hôm qua. Sáng sớm đến đã có rất nhiều bệnh nhân đang đợi, nhất là câu “thần y” kia. Mặc dù không phải là nói bọn họ nhưng “thần y” này chính là Lâm lão sư của bọn họ đó nha.
Tối qua, sau khi viện trưởng Triệu nghe xong giảng giải, bọn họ lại thỉnh giáo viện trưởng Triệu, kiến thức của bản thân cũng tăng lên thêm không ít.
Đồng thời, đối với chuyện Lâm lão sư là lão sư của viện trưởng Triệu, bọn họ cũng đã tiếp nhận được.
Y thuật của Lâm lão sư lợi hại như vậy, đương nhiên có thể làm lão sư của viện trưởng Triệu rồi.
Bệnh viện Giang Ninh.
Từ viện trưởng, xuống đến y tá. Bọn họ đều không biết ở cổng bệnh viện là có ai đến, họ vẫn tiếp tục bận rộn với công việc trong bệnh viện.
Một phòng bệnh nào đó.
Một vài bệnh nhân, vô thần nằm trên giường bệnh, bọn họ đã ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi, tâm trạng đều có thay đổi rất lớn.
Mặc kệ là ai, phải ở trong bệnh viện một thời gian dài thì tâm trạng cũng đều thay đổi, sẽ cảm thấy nơi này quá ngột ngạt. Bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân đã cận kề với cái chết rồi.
Một phòng bệnh nào đó.
Một cô gái trẻ tuổi nằm ở đó, nhan sắc mỹ miều, đôi mắt thất thần, nhưng luôn kiên cường nở nụ cười.
“Cha, mẹ, em trai, em gái mọi người đừng khóc, con sẽ nhanh khỏi lại thôi!” Cô gái có bệnh nặng trong người nhưng vẫn an ủi người nhà, ánh mắt lộ rõ sự luyến tiếc sâu sắc.
Cả nhà đều là người nông thôn, em trai, em gái đều còn nhỏ. Cô năm nay đã hai mươi bảy tuổi cũng đang dần dần đứng vững ở Giang Ninh này, có thể để cho người nhà hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. Thế nhưng ông trời lại chơi đùa với cô, khiến cô mắc căn bệnh nặng, hơn nữa còn là loại bệnh không có cách nào trị khỏi.
“Tuệ Tuệ…” Cha mẹ nhìn con gái mình trên giường bệnh, trong lúc nhất thời không nhịn được mà khóc lên.
Liễu Giai Tuệ một diễn viên nhỏ, nhưng là người không ngại cực khổ, chuyện gì cực nhọc đều nguyện ý làm. Chân thành, chăm chỉ gây được ấn tượng tốt với đạo diễn. Do đó mà cô được nhận một vai nữ số hai trong một bộ phim truyền hình mới, dần dần cũng có chút danh tiếng. Vốn dĩ dưới cách nhìn của cô thì hết thảy mọi chuyện đang dần phát triển theo một chiều hướng tốt đẹp.
Mặc dù bây giờ kiếm không nhiều tiền, nhưng để nuôi dưỡng em trai, em gái không phải là vấn đề. Đồng thời cũng có thể để cho cha mẹ sống tốt hơn từng ngày.
“Tuệ Tuệ…” Đúng vào lúc này, từ bên ngoài phòng bệnh truyền đến một giọng nói.
Ánh mắt Liễu Giai Tuệ nhìn về phía cửa lập tức lộ ra nụ cười: “Mọi người đến rồi sao.”
Người đến là bạn thân nhất của Liễu Giai Tuệ, cũng là chiến hữu tốt trong công việc của cô. Bọn họ vẫn luôn muốn trở thành đại minh tinh cho nên vẫn luôn cần cù, nỗ lực phấn đấu dựa vào bản lĩnh của chính mình đi lên đỉnh cao sự nghiệp.
Liễu Giai Tuệ cười nói: “Mọi người khóc cái gì chứ, mình vẫn còn tốt mà?”
Những người bạn lắc đầu: “Chúng mình nghe dì nói, hôm qua cậu phải điều trị bằng trung y, cả người đều bị kim châm có phải là rất đau hay không?” Nói xong nước mắt cô lại rơi xuống.
Bọn họ đều còn rất trẻ lại xinh đẹp, vừa nghĩ đến cô bạn thân chịu đau đớn lớn như vậy, bọn họ đều cảm thấy đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận