Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 978: Dùng cờ thưởng làm tranh trí

Mấy ngày sau!
Sáng sớm.
Phố Vân Lý.
“Lâm đại sư, tôi đến rồi, tôi đem tin tốt đến cho cậu đây.” Lưu Hiểu Thiên mặt mày hồng hào, tràn đầy ý cười bước vào.
Lâm Phàm đứng dậy cười nói: “Đồn trưởng Lưu, nhìn sắc mặt này của anh e là có chuyện tốt, có điều anh đừng nói, tôi đoán thử trước nha, anh thăng chức rồi đúng không?”
Lưu Hiểu Thiên cười: "Không thăng chức gì cả, chức vụ không thay đổi, chỉ là địa vị trong Đảng cao hơn một chút. Thôi không nói chuyện này nữa, nhìn xem đây là cái gì.”
Lâm Phàm lập tức vui mừng: "Lần này không chỉ có giải thưởng công dân tốt, mà còn có cờ thưởng, ghê gớm chưa này.”
Lưu Hiểu Thiên: "Tất nhiên rồi, lần này làm gì có ai trong Cục cảnh sát Thượng Hải mà không biết đến tên của cậu chứ, cậu còn nổi tiếng hơn những người trong cục cảnh sát chúng tôi nữa, vị lãnh đạo ở tổ ba phòng chống ma túy còn muốn mời cậu vào đó kìa, tôi đã trực tiếp từ chối giúp cậu rồi.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười, có đôi khi tài giỏi quá cũng không tốt, rất dễ bị người ta nhớ thương.
Lưu Hiểu Thiên hàn huyên với Lâm Phàm về chút chuyện thường ngày, sau đó nói đến chuyện chính: "Không phụ sự phó thác của cậu, tất cả đều đã được hoàn thành. Ngày mốt sẽ có một buổi lễ tuyên dương, với tư cách là người có công thì cậu nhất định phải tham gia đó. Đến lúc đó có thể sẽ phải lên sân khấu để nhận thưởng, đương nhiên tiền thưởng sẽ không thể thiếu, xét thấy công lao lần này rất lớn cho nên tổ chức quyết định thưởng cho cậu hai mươi vạn.”
Lâm Phàm sững sờ: "Hào phóng như vậy?”
Lưu Hiểu Thiên: "Hào phóng vẫn tốt hơn mà. Hôm đó còn có phóng viên đến, chúng ta cũng cần phải tuyên truyền, có khi dân chúng cung cấp tin tức còn nhanh hơn cảnh sát tự mình điều tra.”
“Cũng đúng.” Lâm Phàm gật đầu, mặc dù cảnh sát rất chuyên nghiệp nhưng làm sao sánh được với những cái camera chạy bằng cơm chứ? Cặp mắt của quần chúng rất sáng suốt, bất kỳ động tác nhỏ nào của bọn tội phạm đều không thể nào thoát khỏi ánh mắt của bọn họ được.
Lưu Hiểu Thiên xua tay: "Nên dặn dò thì tôi cũng đã dặn, ngày mốt nhớ đến đúng giờ đó.”
Lâm Phàm: "Cái mặt nạ khỉ kia có cần đeo hay không?”
Lưu Hiểu Thiên cười: "Đeo cái gì chứ, phóng viên đều đã tiết lộ danh tính của cậu rồi, không cần đeo nữa.”
Lâm Phàm cười nói: "Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải đeo, anh nói xem làm việc tốt thì phải quang minh chính đại chứ. Huống hồ đây là Thượng Hải, không lẽ cần phải sợ người ta tới trả thù tôi hay sao?”
Lưu Hiểu Thiên cười giơ ngón tay cái lên, sau đó rời khỏi đây.
……
Lúc này, Điền Thần Côn ngưỡng mộ nhìn Lâm Phàm: "Lại là giải thưởng công dân tốt, mà lại còn có cả cờ thưởng, thực sự là ngưỡng mộ cậu chết đi được.”
Lâm Phàm cầm trong tay cẩn thận nhìn một chút: "Không tồi, treo ở trong tiệm đi.”
Triệu Chung Dương nói: "Anh Lâm, giải thưởng công dân tốt của anh cũng nhiều quá rồi đó, không phải là muốn treo đầy phòng đấy chứ?”
“Tôi cũng có ý nghĩ này.” Lâm Phàm cười nói: "Nhưng mà con đường này còn xa lắm, cần phải tiếp tục cố gắng mới được, tiếp tục lùng sục bọn tội phạm để trang trí cờ thường đầy cửa hàng của chúng ta.”
“Lợi hại!”
Triệu Chung Dương không còn gì để nói, chỉ có thể khen Lâm Phàm quá trâu bò, có lẽ cũng chỉ có anh Lâm dám nghĩ vậy thôi chứ người bình thường nhất định sẽ không dám.
Huống hồ làm gì dễ gặp được người xấu như thế.
Lúc này, Triệu Minh Thanh gọi đến.
“Alo, Minh Thanh, sao vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh: "Lão sư, bây giờ ngài có bận không?”
Lâm Phàm: "Không bận, có chuyện gì rồi phải không?”
Triệu Minh Thanh tỏ vẻ bí ẩn: "Không có, đợi lát nữa học trò sẽ đến phố Vân Lý, ngài cùng học trò đi đến một nơi.”
“Đi đâu? Sao lại thần bí như vậy?” Lâm Phàm nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra chuyện gì.
Triệu Minh Thanh: "Đợi lát nữa học trò sẽ đến.”
Không lâu sau.
Một chiếc xe hơi dừng ở bên ngoài, Triệu Minh Thanh xuống xe: "Lão sư, lên xe đi.”
Lâm Phàm trong lòng nghi hoặc: "Ông làm gì mà bí mật dữ vậy?”
“Lão sư, ngài đi cùng tôi thì sẽ biết.” Triệu Minh Thanh cũng không nói, nhưng trong lòng ông ấy cũng rất mong đợi, chờ lúc lão sư nhìn thấy thứ đó thì nhất định sẽ rất vui.
Thấy Triệu Minh Thanh không nói, Lâm Phàm cũng bất đắc dĩ. Sau đó thì lên xe, tài xế dường như cũng biết là muốn đi đâu nên lái xe đi. Ở trong xe, Lâm Phàm lại hỏi lần nữa, Triệu Minh Thanh vẫn như cũ không nói, chỉ nói đến nơi sẽ biết.
Nhà kho.
Triệu Minh Thanh cứ ra vẻ thần bí khiến Lâm Phàm rất tò mò: "Tôi rất muốn xem thử là thứ gì mà lại thần bí như vậy.”
“Lão sư, chờ lát nữa nhìn thấy thì cũng đừng kinh ngạc.” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm cười: "Yên tâm, lão sư của ông cũng không dễ bị ông làm cho ngạc nhiên đâu.”
Đi vào trong nhà kho.
Một vật phẩm bị tấm vải đỏ bao phủ, hình dáng rất cao, không lớn nhưng cũng không nhỏ, kích cỡ bằng một người trưởng thành.
Ánh mắt Lâm Phàm đọng lại, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, không nhịn được muốn tiến lên nhìn một chút.
Xoẹt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận