Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 797: Người này không dễ chọc

Một nhóm đàn ông cao to đẩy những người bệnh đang xếp hàng sang một bên, mở ra một đường đi tới phía trước.
Các bệnh nhân trên mặt lộ ra vẻ khó chịu thế nhưng nhìn thấy những người đàn ông cao to vạm vỡ như này chỉ có thể sợ hãi đứng tránh một bên, tức giận nhưng không dám nói ra.
Lâm Phàm khẽ cau mày, có chút không vui. Hắn không biết những người này muốn làm gì, lập tức nhìn thấy phía trước có một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn đang được người khác đẩy tới đây sau đó đỡ xuống.”
Viện trưởng Tất nhíu mày nhìn người mới tới, nói nhỏ bên tai Lâm Phàm: “Thần y, đây là Giám đốc Công ty Phát triển Nhà đất Giang Ninh, mắc chứng bệnh loạn dưỡng cơ nghiêm trọng. Đã khám qua không ít bệnh viện cũng không chữa khỏi. Lúc trước có chữa trị tại bệnh viện chúng tôi, bác sĩ điều trị chính của bệnh viện nói tình hình không khả quan lập tức bị hắn cho người đánh một trận. Là nhân vật rất có địa vị, hắc đạo bạch đạo đều có nhúng tay.”
(Bệnh loạn dưỡng cơ là tình trạng các cơ bị yếu do bệnh lý tiến triển, dần dần dẫn đến teo cơ và các biến chứng nguy hiểm như: khó nuốt, rối loạn nhịp tim, cản trở hô hấp, biến dạng cột sống,… Hay nói đơn giản là bệnh teo cơ.)
Lâm Phàm lắc đầu, không nghĩ tới hắn chỉ khám bệnh tình nguyện mà cũng có thể gặp phải những người như này, thật sự quá kì lạ.
“Chúng mày làm gì thế? Không biết lịch sự à?” Vũ Đào mắng. Mấy tên to con xung quanh cúi đầu, mặc cho người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn kia khiển trách, một câu cũng không dám mở mồm.
Vũ Đào chính là Giám đốc công ty Phát triển Nhà đất. Thế nhưng năm ngoái đột nhiên mắc chứng bệnh teo cơ này, hiện giờ đi lại có chút khó khăn. Cũng có đi khám không ít bệnh viện trong ngoài nước nhưng đều không có tiến triển. Điều này khiến ông ta có chút lo lắng.
Hôm nay lại thấy trên báo nói có một vị thần y đang khám bệnh tình nguyện nên lập tức qua xem.
Rất nhanh, Vũ Đào được người đẩy tới trước mặt Lâm Phàm, trên mặt mang theo nụ cười: “Thần y, anh xem bệnh của tôi có thể chữa khỏi không?”
“Phiền anh để người của anh đi ra ngoài. Nếu muốn khám bệnh thì mời anh xếp hàng.” Lâm Phàm nói.
Vũ Đào ngạc nhiên, chợt cười lớn: “Xếp hàng? Việc này đối với tôi là chuyện không có khả năng xảy ra.” Sau đó hắn ta nhìn về phía các bệnh nhân kia: “Tôi không xếp hàng đấy, các người có ý kiến gì không?”
Các bệnh nhân chưa từng gặp qua những chuyện như này, nhất là những người đàn ông to lớn này khiến bọn có có chút sợ hãi. Hơn nữa nhìn những chiếc xe con đang đậu bên kia thì biết loại người này họ không nên đắc tội.
Tất cả mọi người đều đứng im không nói lời nào, nhưng trong lòng thì rất tức giận.
Nhưng cũng chỉ thầm mắng trong lòng mà không dám nói gì.
“Thần y, tôi xem tin tức nói y thuật của anh rất lợi hại. Anh xem bệnh của tôi có thể chữa không, tiền không quan trọng, anh cần bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.” Vũ Đào mặc dù không thể di chuyển, thế nhưng từ trên người hắn ta tỏa ra một luồng khí áp bức mạnh mẽ khiến người ta không có can đảm từ chối.
Lâm Phàm mặt không cảm xúc nói: “Chúng tôi khám bệnh tình nguyện, không lấy tiền.”
“Ha ha, không sao. Anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi đã là chuyện tốt, tiền không thành vấn đề. Tôi chỉ hỏi có thể chữa hay không thôi?” Vũ Đào cười. Đối với hắn tiền không là gì cả, quan trọng nhất là có sức khỏe.
Giờ hắn chỉ cần biết đối phương có thể chữa khỏi bệnh cho hắn hay không.
“Có thể chữa được.” Lâm Phàm nói.
Vũ Đào nghe thấy câu nói này lập tức hưng phấn, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết: “Được, được. Thần y, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho tôi, anh muốn cái gì tôi lập tức đưa anh cái đó. Điều kiện ở đây không tốt, hay là anh đi với tôi đi. Chỉ cần anh chữa được bệnh cho tôi nhất định tôi sẽ không để anh hối hận.”
Viện trưởng Tất bất lực lắc đầu, tình hình này còn có thể làm gì khác nữa. Bọn họ chỉ là bác sĩ, so với phường trộm cướp cứng đầu này bọn họ cũng không thể làm chủ được quyết định của mình.
Hơn nữa bác sĩ cũng có đạo đức nghề nghiệp, không phân biệt bệnh nhân, chỉ cần chữa được bệnh thì đều cố hết sức để cứu chữa.
Nhưng câu nói của Lâm Phàm đã khiến cho viện trưởng Tất phải choáng váng.
Lâm Phàm cười: “Tôi có thể nói cho ông biết, căn bệnh này của ông tôi có thể chữa khỏi, hơn nữa còn rất dễ dàng. Thế nhưng tôi không muốn chữa cho ông! Phiền ông rời đi cho, tôi còn phải chữa cho các bệnh nhân khác.”
Tâm trạng Vũ Đào đang vui vẻ thì nghe thấy những lời này, còn cảm thấy hình như mình nghe nhầm, vẻ mặt dường như không thể tin nổi: “Anh nói gì?”
Lâm Phàm nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nói tôi không muốn chữa bệnh cho ông! Bệnh của ông mặc dù có chút kì lạ, thế nhưng với tôi lại rất đơn giản. Tiếc là ông khiến cho tôi cảm thấy không vui nên tôi không muốn chữa cho ông, vậy đó!”
Viện trưởng Tất nghe vậy cảm thấy có chút căng thẳng, khẽ chạm vào người Lâm Phàm: “Đừng như vậy, người này không dễ chọc.”
Ông ta thân là viện trưởng nên đương nhiên không sợ những chuyện như này. Nhưng đối phương là người có khả năng sẽ giở trò bẩn thỉu, việc này bất kể như nào cũng sẽ gây nên phiền phức không đáng có.
Đặc biệt là những thể loại người như này đã lăn lộn ở ngoài xã hội lâu như vậy nên quen biết đủ loại người. Những người như này muốn gây khó dễ cho nhóm bác sĩ là chuyện đơn giản như đan rổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận