Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1124: Vẫn chưa ra

"Thật sự là rất khó vẽ."
Trong lòng Lâm Phàm thì thầm, mọi chi tiết ở đây đều phải được xử lý đến mức tối đa, thậm chí có một chỗ xảy ra vấn đề cũng sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên toàn thân toàn tâm của hắn phải đạt đến trạng thái đỉnh cao, nhất định không được sai lầm.
Chín giờ.
Mười giờ.
Một số người đã đứng ngồi không yên, bọn họ cảm thấy rất mệt, cơ thể của họ không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không ai dám phát ra một chút âm thanh nào, chỉ sợ quấy rầy đến Lâm đại sư.
Trong lòng bọn họ đã có một cảm giác không thể tin nổi.
Nguyệt Thu Cư Sĩ có chút không thể chống đỡ nổi.
“Lão Trịnh, tôi cảm thấy sắp có một tác phẩm cực kỳ khủng khiếp.”
Lão Trịnh gật đầu mà không trả lời, một đôi mắt có thần nhìn chằm chằm bóng người bên trong.
Hiện tại ông ấy hận không thể xuất hiện bên cạnh lão Lâm để xem lão Lâm đang sáng tác ra loại tranh gì.
Nhưng ông ấy biết mình không thể, bởi vì nếu quấy rầy đến lão Lâm, như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
Mười một giờ.
Có người đã không thể chịu đựng được, trực tiếp ngồi xuống đất để nghỉ ngơi.
Mười hai giờ.
Trịnh Trọng Sơn nhìn mọi người: “Mọi người về hết đi, thời gian dài như vậy cũng không thể chịu đựng được.”
“Suỵt, hội trưởng ngài nên nói nhỏ thôi.” Đào Thế Cương ở bên cạnh nói, vẻ mặt hiện tại là hoảng sợ.
Lão Lâm đã vẽ liên tục mười hai giờ đồng hồ, đây là chuyện người có thể chịu đựng được sao? Nếu là bọn họ chỉ sợ đã sớm phát điên rồi.
Nhưng sắc mặt lão Lâm không thay đổi, bút vẽ trong tay như mây trôi nước chảy và không hề dừng lại chút nào.
Rất kinh khủng khiến người ta sợ hãi.
Có người trong lòng không cam lòng nhưng không có cách nào khác, bọn họ thật sự không thể chống đỡ được nữa. Ở độ tuổi của bọn họ, cho dù không làm gì và chỉ đứng đó thôi cũng chịu không nổi rồi.
"Tôi đi về trước, nhưng nếu bức tranh xong rồi nhất định phải báo cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến.” Một vị đại sư tuổi khá lớn nói.
Mọi người gật đầu: "Được rồi, đã biết.”
Một số đại sư trẻ tuổi cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được, không muốn rời đi như vậy. Nếu bọn họ vừa rời đi Lâm đại sư đã vẽ xong, vậy thì phải làm sao.
Trời đã tối.
Ở hiệp hội rõ ràng còn nhiều người như vậy, nhưng lại an tĩnh vô cùng, không có một tiếng động.
Cuối cùng Trịnh Trọng Sơn không thể chịu được nữa, chỉ có thể đi đến phòng làm việc để nghỉ ngơi. Đêm nay ông ấy không có ý định trở về mà sẽ ở lại đây chuẩn bị chiến đấu.
Sáng sớm.
Trời còn chưa sáng, các thành viên của hiệp hội Quốc họa được nghỉ ngơi chút đã đến từ rất sớm, nhưng khi nhìn thấy Lâm đại sư vẫn còn đang vẽ tranh trong phòng, bọn họ đều sợ hãi.
Đây còn là con người sao?
Làm sao có thể chịu đựng một thời gian dài như vậy.
Trịnh Trọng Sơn cũng đã nghỉ ngơi vài tiếng, sau khi tỉnh lại thì lập tức chạy đến, đứng ở bên ngoài chờ.
Nguyệt Thu Cư Sĩ và Đào Thế cương cũng như vậy, tuổi của bọn họ hơi lớn cũng không thể chịu đựng được thời gian dài như vậy, nhưng sau khi nghỉ ngơi cũng lập tức chạy đến.
Bọn họ hoàn toàn bị Lâm Phàm dọa cho kinh sợ, thời gian dài như vậy, đây là chuyện bọn họ có thể cảm tưởng sao?
Cho dù là tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất hư ảo.
“Phong tỏa hiệp hội, cấm bất kỳ người ngoài nào đi vào, nhất định phải giữ im lặng tuyệt đối.” Trịnh Trọng Sơn nói.
Ông ấy không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy lão Lâm.
Từ ngày hôm qua đến giờ, trái tim ông ấy luôn nhảy lên, giống như sắp xảy ra chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.
Đào Thế Cương gật đầu: “Bây giờ tôi lập tức phân phó.”

Trong phòng.
Lâm phàm đã có được kiến thức võ hiệp, kiến thức này là cơ sở để hắn có thể chèo chống đến bây giờ. Nếu không có kiến thức võ hiệp này, cơ thể hắn đã sớm không chịu được rồi.
Cho dù có được kiến thức Quốc họa cũng không thể chèo chống một thời gian dài như vậy được.
Khi tiếp tục vẽ bức tranh, trong lòng hắn cũng bắt đầu dâng lên kích động, bởi vì một bức tranh tuyệt thế do mình tạo ra sắp xuất hiện rồi.
Từ sáng sớm đến giữa trưa.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Trịnh Trọng Sơn bắt đầu lo lắng: “Lão Đào, tôi có hơi lo cho lão Lâm, đã lâu rồi cậu ấy chưa nghỉ ngơi, cái này có thể chống đỡ sao?”
Đào Thế Cương cũng lo lắng chuyện này: “Không biết, có thể coi là như vậy nhưng chúng ta có thể làm gì, chúng ta có cần phải đi vào không, nhưng nếu như..."
Trịnh Trọng Sơn nói: "Chuyện này tôi biết nhưng lão Lâm đã vẽ tranh thời gian dài như vậy, đủ để nói lên độ khó của bức tranh này tuyệt đối không thể so sánh với những tác phẩm trước đó. Nhưng nếu lão Lâm vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi khó có thể thoải mái được.”
Đào Thế Cương trầm mặc một lúc: “Nếu không chờ thêm chút nữa, nếu không ổn thì ngăn lão Lâm để hắn không vẽ nữa, tác phẩm không quan trọng, nhân tài là quan trọng nhất.”
Lão Trịnh gật đầu: “Ừm, chỉ có thể như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận