Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 253: Bắt người

“Mấy người mau rời khỏi đây đi, tiệm chúng tôi còn phải làm ăn.” Điền Thần Côn nói.
Nhưng đám người này lại coi như không thấy Điền Thần Côn, dù sao ông ta cũng thấp cổ bé họng nên cũng chẳng ai quan tâm đến lời nói của ông.
Những người dân trở thành fan cuồng bánh kếp của Trương tổng đều vây xung quanh, mồm năm miệng mười nói:
“Chắc Lâm đại sư sợ rồi!”
“Chắc chắn luôn! Tôi thấy Lâm đại sư biết rõ việc bánh kếp của hắn làm không ngon bằng bánh của Trương tổng.”
“Trương tổng tốt quá! Bán bánh kếp không giới hạn số lượng, có thể ăn thoải mái.”
“Nói chuyện với mấy người, tự nhiên tôi lại thèm ăn bánh.”
“Ha ha ha, đúng đấy! Tôi cũng thèm rồi. Nhưng cứ chờ thêm chút nữa, xem thử ở đây có chuyện gì không. Nếu không thì chúng ta cùng đi mua bánh kếp.”
“Thật ra, tôi thấy mọi chuyện đều do bản thân Lâm đại sư gây nên thôi, nếu hắn không giới hạn số lượng bánh, chắc chắn buôn bán sẽ rất tốt. Thật đáng tiếc! Có một số người không biết thế nào là trân quý!”
......
Một số khách hàng kiên trì mua bánh của Lâm đại sư bất mãn.
“Ý của mấy người là sao? Trước đây, lúc mấy người xếp hàng mua bánh, không phải luôn mồm nói rất thích à? Nói rằng bánh kếp của Lâm đại sự có thể làm mấy người vui vẻ thoải mái.”
“Đúng đấy! Kể từ khi bắt đầu xếp hàng đợi mua bánh của Lâm đại sư, tôi thấy cuộc sống thật có ý nghĩa. Mỗi ngày dậy sớm, mỗi lần được chọn mua bánh, tâm trạng cũng vui vẻ như trúng số vậy, ngày ngày đều hào hứng mong chờ.”
“Hừ! Lâm đại sư thật sự là mắt mù rồi! Sao cậu ấy có thể để mấy người được xếp hàng mua bánh chứ? Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ đưa mấy người vào sổ đen, ngay cả tư cách xếp hàng đợi mua bánh cũng không có.”
......
Những người dân kia phản bác.
“Tình huống bây giờ khác rồi, bên phía Trương tổng không giới hạn số lượng bán bánh.”
“Đúng vậy! Bây giờ mỗi lần chúng ta ăn bánh kếp của Trương tổng cũng đều cảm thấy rất vui vẻ, còn vui hơn lúc phải xếp hàng.”
“Chúng tôi ủng hộ Trương tổng hết mình, bánh kếp của Trương tổng là ngon nhất.”
“Mấy người đã ăn thử bánh kếp của Trương tổng chưa? Hương vị bánh rất đặc biệt. Mỗi lúc trời tối, tôi đều phải ăn bằng được bánh kếp của Trương tổng làm.”
“Bánh kếp của Lâm đại sư để phần các người mua đấy, chúng tôi chẳng thèm tranh giành đâu.”
......
Trương tổng nghe được những lời này, cả khuôn mặt đều cười rạng rỡ.
Xem đi! Điều ông ta muốn chính là những lời khen ngợi như vậy, bánh kếp của Lâm đại sư có thể so sánh với bánh của ông ta sao?
Chắc chắn là không thể rồi.
Các phóng viên cũng tích cực ghi chép lại.
Ngô Thiên Hà tựa vào bên cạnh Lâm Phàm nói: “Không ra nói mấy câu à?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không cần! Vừa bấm ngon tay tính thử, sẽ có người thu thập ông ta thôi.”
......
Lúc này, từng chiếc xe cảnh sát dừng lại, một tốp nhân viên mặc đồng phục đi tới.
Chủ nhiệm Chương cũng đến cùng họ, vừa nhìn thấy Trương tổng lập tức chỉ đạo nói: “Chính là ông ta ...”
Trương tổng hơi nghi ngờ, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười: “Xem ra ngay cả cảnh sát cũng bị kinh động, bánh kếp của tôi không muốn hot cũng không được.”
Đám đầu bếp ở một bên, sắc mặt đều tái nhợt, hai chân bắt đầu run rẩy.
“Các đồng chí này, các người ...” Trương tổng vừa cất tiếng muốn nói.
Đội trưởng Lưu Hiểu Thiên vỗ một phát vào vai Trương tổng, nói: “Đưa toàn bộ những người có liên quan đến khách sạn Duyệt Hải Đại đi tiếp nhận điều tra.”
Trương tổng: “......?”
Phóng viên: “......”
Quần chúng: “......”
Điều ngoài ý muốn luôn xảy ra như vậy, luôn làm người ta không kịp trở tay.
Trương tổng hét lên: “Các người làm gì vậy? Tôi làm sao? Các người dựa vào đâu mà muốn bắt tôi đi điều tra?”
Hiện tại, ông ta hoàn toàn mơ hồ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy tên cảnh sát này dựa vào đâu mà đòi bắt ông ta chứ? Ông ta gọi phóng viên tới để tuyên truyền quảng cáo bánh kếp cũng là có tội à?
Hiện tại, trọng tâm chủ yếu của Trương tổng chính là bánh kếp, mặc dù bản thân ông ta cũng có chút giá trị, nhưng phần lớn đều là tài sản cố định, cũng cho ngân hàng vay không ít. Hiện tại đám đầu bếp của ông ta nghiên cứu được bánh kếp, sinh lãi lớn, có thể nói là ‘một vốn bốn lời’. Không tới một năm, nhất định có thể nổi tiếng khắp đất Trung Quốc. Lúc đó, ông ta sẽ là một trong số những đại gia khét tiếng. Nếu có thể xuất khẩu ra nước ngoài, thành công đưa ra thị trường thế giới, vậy thì tài sản của ông ta sẽ tăng chóng mặt, tiền kiếm được nhiều hơn cả mở khách sạn.
Lâm Phàm chớp chớp mắt nhìn chuyện xảy ra bên ngoài, cái này gọi là gì nhỉ?
À! Vui quá thôi đừng vui quá!
Lần này bi kịch ập đến, thay thế sự đắc ý kiêu ngạo lúc trước, đúng là ‘thế sự xoay vần’, quả báo không từ một ai.
Đến tận bây giờ Trương tổng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám đầu bếp cúi đầu, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Tại sao lại xảy ra chuyện nhanh như vậy? Thật vô lý!
Các phóng viên đều sôi trào, chuyện gì đây? Đồng thời, não bộ cũng bắt đầu suy nghĩ ngược xuôi.
Chẳng lẽ là quan hệ của Lâm đại sư và cảnh sát rất tốt, muốn nhờ họ lôi người đi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận