Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 388: Món gì vậy? Sao lại thơm thế!

Lâm Phàm cũng không nói gì nhiều, vị khách hàng này than phiền vậy cũng hợp tình hợp lý. Tốc độ lên món như này thực sự là có chút chậm sau đó hắn đứng dậy, đi thẳng về phía sau bếp.
Lúc này, Bạch Kha trong nhà bếp bận sứt đầu mẻ trán, cái xẻng trong tay không ngừng. Khi nhìn thấy Lâm Phàm thì vội nói: “Phàm tử! Cậu đừng vội, sẽ nhanh thôi, cậu cứ ra ngoài đợi một chút!”
Lâm Phàm cười: “Không sao, cậu bận việc của cậu đi! Mình không vội, mình thấy mấy vị khách bên ngoài đang giục, đúng lúc mình đến làm một vài món ăn nho nhỏ tặng cho những vị khách kia. Cậu đừng bận tâm đến mình, cứ tiếp tục đi!”
Nhà bếp không phải quá lớn, nhưng có hai cái bếp.
Bạch Kha thân là bạn hắn, hơn nữa quán cơm này còn đồng hành với hắn thời cấp ba, chứa đầy ký ức nên đương nhiên hắn cũng hy vọng nó tốt lên một chút.
Làm cái gì bây giờ?
Món ăn này không thể phức tạp, hơn nữa cũng không thể quá tốn nguyên liệu, khẩu vị ổn, từ tay của đại sư, còn có thể không được sao?
Có rồi! Chính là món này!
Lâm Phàm không làm phiền Bạch Kha mà nhờ Tiểu Yến giúp hắn lấy một chút nguyên liệu.
Nguyên liệu có: tôm tươi, thịt lợn, hành, gừng, sốt cà chua, trứng gà, đậu phụ,…
Con dao nhỏ trong tay khẽ động, đầu tiên là đem tôm tươi loại bỏ phần đầu, bỏ sợi gân tôm ra. Bây giờ bên ngoài tổng cộng có mười người khách nên hắn để lại mười con tôm, còn lại sáu con tất cả đem băm nhỏ ra.
Bạch Kha liếc mắt nhìn thấy Lâm Phàm đang bận rộn, trong lòng hoài nghi hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Món ăn của Giang Tô đậu phụ hộp , đã nghe bao giờ chưa?” Lâm Phàm cười nói.
Bạch Kha lắc đầu, món này cậu ta chưa từng nghe qua nên không biết món này là món gì. Có điều cũng không nghĩ thêm gì nữa vì khách bên ngoài đều đang hối, nếu còn không nhanh làm cho xong cũng không biết những vị khách kia sẽ như thế nào.
Lúc này, Lâm Phàm trộn tôm tươi cùng với thịt lợn, thêm các loại gia vị. Còn mười con tôm nguyên thì cho vào trứng gà thêm chút bột và muối.
Đặt đậu phụ vào lòng bàn tay, mềm mềm,cảm giác không tồi, dao trong tay khẽ động. Trong nháy mắt đậu phụ đã được cắt ra, cổ tay linh hoạt cắt miếng đậu phụ thành từng khối chỉnh tề, lớn nhỏ cùng kích cỡ.
Món này chủ yếu là kiểm soát lửa thật tốt, đợi chút nữa khi thả đậu phụ vào dầu đang sôi, chỉ cần bề mặt đậu phụ hiện lên màu vàng óng là được. Nhưng món này rất dễ rán cháy, hơn nữa độ cứng cũng phải vừa phải, vậy nên để kiểm soát tốt thì cũng cần phải có mắt nhìn.
Đối với đầu bếp bình thường mà nói thì cho dù bị rán cháy một chút cũng không sao, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói nấu ăn cũng giống như làm nghệ thuật. Một chút sai sót cũng có thể ảnh hưởng tới vị giác, bởi vậy càng phải cố gắng đạt đến mức hoàn hảo.
Xèo xèo!
Đậu phụ được rán trong chảo dầu, sau đó lập tức gắp đậu phụ đã được rán rồi ra để một bên để cho thấm hết dầu thừa.
Bây giờ bắt đầu tiến hành làm nước sốt. Đây chính là bước quan trọng của món này, làm xong nước sốt thì món ăn này cũng đã thành công được bảy phần rồi, ba phần thành công còn lại chính là ở đậu phụ.
Lúc này, Bạch Kha đầu đầy mồ hôi, nấu ăn mệt nhất là khi bên ngoài còn có người đang thúc giục, thế nên càng khiến cậu ta thêm vội vàng. Còn Lâm Phàm lúc này nhàn nhã tự đắc, ngược lại không hề có chút lo âu nào.
Mũi dao nhẹ nhàng cắt một lỗ nhỏ trên bề mặt miếng đậu phụ, sau đó dùng một chiếc thìa nhỏ múc ra hai phần ba ruột miếng đậu phụ ra, rồi nhét tôm trộn với thịt trước đó vào. Sau đó lấy tôm nguyên con để phần lưng tôm áp trên phần thịt xay, lưng tôm cong cong lộ ra bên ngoài, giống như bên trong miếng đậu phụ kẹt một cái bánh răng.
Làm xong nước sốt sẽ cho đậu phụ vào trong nước sốt, dùng lửa nhỏ đun từ từ.
Dần dần một mùi hương mê người đột nhiên lan ra khắp phòng bếp, lúc này Bạch Kha đang bận cũng phải sửng sốt, đầu mũi ngửi ngửi vẻ mặt cũng có chút quái dị: “Mùi hương này ở đâu bay đến vậy?”
“Là ở đây!” Lâm Phàm chỉ vào nồi nói.
Bạch Kha ngỡ ngàng, có chút không tin nói: “Sao có thể chứ!”
Lâm Phàm cười nói: “Cậu có thể ngửi thử xem!”
Bạch Kha bỏ cái xẻng trong tay xuống, vẫn phải đến gần dùng đầu mũi ngửi ngửi, nhất thời có chút kinh ngạc. Dường như đây không phải là Lâm Phàm bình thường mà cậu ta quen biết: “Đây là do cậu làm ra sao?”
“Sao nào? Vẫn không tin à? Món này gọi là đậu phụ hộp!” Lâm Phàm ngửi ngửi mùi vị, cảm thấy cũng tạm ổn rồi có thể cho ra nồi. Khi mở nắp nồi ra mùi hương ngưng tụ trong nồi lập tức bay ra, thậm chí mùi hương này còn bay ra khỏi nhà bếp tỏa ra bên ngoài.
Những khách hàng đang khó chịu dùng cơm ở bên ngoài khi ngửi thấy mùi hương này thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên: “Thơm quá đi à! Món gì vậy, sao lại thơm như thế?”
“Hình như là từ trong nhà bếp bay đến!”
“Phục vụ! Bên trong đó các anh làm món gì vậy? Sao lại thơm thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận