Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 330: Nghi phạm cứng đầu

Lưu Hiểu Thiên không rõ rốt cuộc Lâm đại sư muốn làm gì, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn. Nếu trong mười hai giờ tới vẫn không có kết quả, có lẽ anh ta phải tự nhận lấy trách nhiệm này mà xin từ chức. Dù sao ngay từ khi bắt đầu vụ án này đã làm trái với quy định.
Hơn nữa tên Vương Thâm cũng không phải nhân vật đơn giản, mạng lưới quan hệ của hắn rất lớn, sau khi ra ngoài hắn chỉ cần nói mấy câu là có thể đẩy bọn họ lên trên đầu sóng ngọn gió.
Mấy nhân viên cảnh sát vây quanh: "Đội trưởng, có kết quả chưa?"
Trong lòng bọn họ, một là muốn hỏi chuyện, hai là muốn xem thử rốt cuộc Lâm đại sư có bản lĩnh gì. Họ chẳng tra khảo được chút thông tin nào, chẳng lẽ hắn ta có thể hỏi ra được kết quả hay sao.
Đương nhiên không phải họ khó chịu với Lâm đại sư, chỉ là trong lòng những người trẻ tuổi nhất định không phục. Nhân viên chuyên nghiệp như bọn họ còn không hỏi được thông tin nào có ích, huống chi một người dân bình thường như hắn thì có cách gì chứ.
Lưu Hiểu Thiên lắc đầu: "Phía Vương Thâm vẫn không moi được chút thông tin nào, bây giờ chúng tôi muốn sang phòng bên cạnh, dò hỏi tên Tiền Hào."
Nhân viên cảnh sát: "Đội trưởng, chúng tôi vừa mới thẩm vấn hắn, Tiền Hào từ đầu tới cuối không chịu nói câu nào, còn khó hỏi hơn Vương Thâm nữa."
Lưu Hiểu Thiên khoát tay: "Chuyện này không cần lo, Lâm đại sư có biện pháp."
Nhóm nhân viên cảnh sát nhìn Lâm đại sư, trong lòng không tin.
Lâm Phàm cười nói: "Được rồi, chúng ta vào thôi, mọi người ngồi ngoài chờ tin tốt đi."
Sau khi Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên bước vào phòng thẩm vấn, nhân viên cảnh sát bên ngoài bắt đầu sôi nổi thảo luận.
"Mọi người nói xem lần này có hỏi được không?"
"Tôi thấy không chắc đâu, chúng ta còn không hỏi được gì, nói chi anh ta chỉ là chủ một cửa tiệm trên phố Vân Lý, có thể có cách gì chứ?"
"Tại sao đội trưởng lại tin anh ta như vậy nhỉ, mấy người có ai biết không?"
"Chuyện này tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại, trước đây Lâm đại sư từng mở một sạp bánh kếp, còn đội trưởng vẫn là cán bộ quản lý trật tự đô thị, hai người quen biết nhau vào lúc đó. Sau này, khi đội trưởng điều tra một vụ án giết người nhưng vẫn không có tiến triển gì, Lâm đại sư đã chỉ điểm vài câu, mới giúp vụ án được phá giải, cho nên đội trưởng rất tín nhiệm Lâm đại sư."
"Chuyện này khó tin vậy."
"Ai biết được, giờ chỉ có thể đợi xem kết quả cuối cùng thôi. Nếu vẫn không tra hỏi được gì, e là đội trưởng gặp xui xẻo rồi."
"Ôi chao.."
Trong phòng thẩm vấn.
Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên bước vào, Tiền Hào vẫn ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả khi bọn Lâm Phàm tiến đến cũng không khiến gã ta mở mắt.
Lâm Phàm ngồi đối diện Tiền Hào, Lưu Hiểu Thiên vừa định đánh cho gã tỉnh dậy đã bị Lâm Phàm ngăn lại.
Lưu Hiểu Thiên không biết Lâm đại sư muốn làm gì, nhưng hiện tại toàn bộ quy trình đều do hắn chịu trách nhiệm, cho nên anh ta không nói lời nào mà lẳng lặng ngồi xuống.
Lúc này đây, bên trong phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động nào.
Tiền Hào có phần hoài nghi, sao hai người này bước vào mà không nói câu nào cả? Trong lòng hắn thấy hơi bất an.
Từng giây từng phút trôi qua.
Tuy ngoài mặt Lưu Hiểu Thiên vẫn không thay đổi nhưng trong lòng đã cuống lên, Lâm đại sư đang làm gì vậy, tại sao một câu cũng không nói, khoảng thời gian này không thể chậm trễ.
Tiền Hào không nhịn được nữa, mở mắt ra: "Bọn mày đừng hòng vu oan cho tao. Dù bọn mày hỏi bất cứ vấn đề gì tao cũng không trả lời đâu."
Lâm Phàm nhìn Tiền Hào mỉm cười, đẩy văn kiện tới trước mặt gã rồi đặt cây bút xuống bên cạnh, nói: "Không cần nói, Vương Thâm đã khai hết mọi chuyện rồi. Anh là đồng phạm cũng không thoát tội đâu, ký tên vào đây, vụ án kết thúc."
Tiền Hào ném văn kiện, cười khẩy một tiếng: "Tao sợ chắc? Mày nghĩ tao sẽ tin lời mày hả? Nói cho mày biết, bọn tao không hề làm gì cả, bọn tao chỉ là một công ty dịch vụ lao động bình thường mà thôi."
"Ha ha, ông chủ của cậu đã biết quay đầu là bờ, cầu xin khoan hồng rồi. Nếu cậu còn cứng đầu thì tội thêm một bậc, không thoát được tù chung thân, thậm chí có thể sẽ bị xét tử hình. Còn ông chủ của cậu, nhiều nhất chỉ bị nhốt mấy chục năm, sau khi ra ngoài vẫn có thể hưởng thụ một khoảng thời gian vui vẻ." Lâm Phàm nói, sau đó nhìn Tiền Hào: "Về phần cậu có chịu ký hay không, có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, bởi vì Vương Thâm đã khai hết những chuyện cậu làm rồi."
Lưu Hiểu Thiên ở bên cạnh nghe anh nói, trong lòng không chắc chắn lắm, biện pháp này chỉ có tác dụng với một số người tâm lý không vững, đối với mấy kẻ từng trải, lõi đời thì gần như vô dụng.
Tuy nội tâm Tiền Hào đã có chút hoảng loạn nhưng bề ngoài gã vẫn bình tĩnh như trước, sau đó ngẩng đầu lên: "Hừ, bịa chuyện tiếp đi, mày không làm biên kịch thì đáng tiếc thật. Yên tâm, đợi sau khi tao ra ngoài sẽ giới thiệu mày với vài vị đạo diễn. Mày viết cho người ta một hai kịch bản, không chừng sẽ nổi tiếng đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận