Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 767: Lại gia nhập hiệp hội

Ông Lương nở nụ cười: "Lão Trần này đã bỏ lỡ một cơ hội rồi.”
Chị Hồng bất đắc dĩ lắc đầu: "Ôi, lúc trước tôi còn không hiểu vì sao ông chủ nhỏ lại nói, nếu chúng ta thân thể có xảy ra vấn đề thì cứ tìm cậu ấy, hoá ra đây là nguyên nhân.”
Lâm Phàm cười nói: "Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Tất cả mọi người đều là người một nhà, nếu thân thể mọi người có vấn đề, tôi khẳng định sẽ hết sức lực trị liệu cho mọi người. Việc này mọi người đừng nghĩ nữa, sau này có vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi. Nhưng mà chỉ giới hạn người trong nhà thôi nha."
“Ha ha." Mọi người cười to: "Chúng tôi cảm thấy may mắn lớn nhất đời này chính là quen biết được ông chủ nhỏ đây."
Da mặt Lâm Phàm cũng dày nên cười nói: "Nói ra cũng đúng, đây thật sự là chuyện may mắn đó.”
Cùng các chủ cửa hàng tán gẫu với nhau vài câu thì Triệu Minh Thanh đi tới: "Lão sư, hai vị này chính là bạn cũ của học trò, Chu Thanh Tuyền và Vương Điền Phong.”
Lâm Phàm nhìn hai người, nhất thời cười nói: "Xin chào mọi người, đến bên kia nói chuyện đi.”
Hai người Chu Thanh Tuyền nhìn Lâm Phàm trong lòng cảm thán: Tuổi còn trẻ, thật sự quá trẻ, nếu như không phải do ông Triệu thì bọn họ căn bản không thể tin được cảnh mình đang nhìn.
Tuy nhiên ông Triệu không nói rằng ban đầu ông ta cũng không tin, chỉ là bị lão sư cưỡng ép trói ở trên cây. Nếu không cũng sẽ không có tình huống như bây giờ.
Khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
Chu Thanh Tuyền nhiệt tình nói: "Lâm đại sư, tôi vẫn nghe lão Triệu thường xuyên nhắc đến cậu. Mỗi lần nói đến y thuật của cậu thì lão Triệu vẫn luôn kính nể không thôi. Tôi cũng may mắn được xem qua một hai trang quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’. Tuy chỉ là một hai trang nhưng cảm thấy y thuật của Lâm đại sư có thể nói là vượt qua chúng tôi quá nhiều, thật sự là rất nhiều.”
Lâm Phàm nhìn Chu Thanh Tuyền, sau đó nhìn về phía Triệu Minh Thanh. Hắn cảm thấy hai người này muốn gặp mình hình như là vì coi trọng quyển ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ trong tay Triệu Minh Thanh.
"Hội trưởng Chu, Phó hội trưởng Vương, hai vị coi trọng quyển sách đó sao?" Lâm Phàm lên tiếng.
Triệu Minh Thanh ở một bên nói: "Lão sư, ngài đừng nghe bọn họ, bọn họ chính là như vậy đấy.”
Chu Thanh Tuyền hơi sửng sốt: "Cái này. Cái này.... " Lời này có chút khó nói. Nhưng đối phương hỏi quá thẳng thắn, bọn họ cũng không thể không trả lời: "Lâm đại sư, quyển sách này là tác phẩm y học khổng lồ, chúng tôi đương nhiên là có hứng thú rồi.”
Triệu Minh Thanh đứng ở một bên thổi râu trừng mắt nói: "Lão Chu, hai người quá lươn lẹo rồi. Tôi giới thiệu cho các ông lão sư của tôi, mà các ông lại đến đây vì muốn được xem quyển sách này sao?”
Lâm Phàm lại không nói gì. Trong lòng hắn đang suy nghĩ một chuyện, nếu như ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này truyền ra ngoài. Các bác sĩ trung y xem qua đều lĩnh ngộ tri thức trong đó, vậy mình chắc chắn cũng có thể đạt được điểm bách khoa rồi.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Phàm bắt đầu nghiêm túc nói: "Minh Thanh à.”
“Lão sư." Triệu Minh Thanh đứng bên cạnh đáp lời.
"Bây giờ trung y của chúng ta đang xuống dốc chính là bởi vì kiến thức của chúng ta quá trân quý. Sớm muộn gì cũng có một ngày ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ này phải truyền ra ngoài để tạo ích lợi cho ngành trung y. Sau khi trở về, ông đưa bản gốc cho bọn họ sao chép một bản để cho bọn họ mang về đi." Lâm Phàm nói.
Chu Thanh Tuyền và Vương Điền Phong nghe nói như vậy thì trong lòng vô cùng kích động. Họ nhìn về phía Lâm Phàm không ngừng khen ngợi. Đồng thời ngữ khí cũng thay đổi: "Lâm đại sư, phẩm đức y học của ngài không ai sánh kịp. Bội phục! Bội phục! Nếu ngài không ghét bỏ thì có thể gia nhập Hiệp hội trung y được không?” Vương Điền Phong bên cạnh nói: "Nếu Lâm đại sư gia nhập Hiệp hội trung y thì Vương Điền Phong tôi tự nguyện nhường chức phó hội trưởng.”
Vị trí phó hội trưởng, điều kiện này thật sự không thấp nha.
Triệu Minh Thanh một bên gật đầu coi như hài lòng. Điều kiện như vậy thật sự xứng đáng với quyển tác phẩm y học khổng lồ này. Nhưng ông ta cũng biết tính tình lão sư bình đạm, không quá để ý những thứ này, chỉ sợ sẽ cự tuyệt thôi.
Lâm Phàm cảm thấy vui vẻ, là một phó hội trưởng hiệp hội thì chuyện này nghe có vẻ dữ dằn đấy.
Phó Chủ tịch Hiệp hội Quốc thuật Thượng Hải, Phó Chủ tịch Hiệp hội Trung Y, thành viên của Hiệp hội Hội họa Quốc gia.
"Được, nếu đã như vậy thì tôi cũng không tiện cự tuyệt. Tôi gia nhập Hiệp hội Trung y, vì sự nghiệp trung y mà cống hiến một phần sức lực là trách nhiệm của tôi. Vậy tôi sẽ nhận chức vụ phó hội trưởng hiệp hội này." Lâm Phàm không chút do dự, tuyệt đối không chối từ.
Gia nhập ba hiệp hội này, mỗi tháng đều có một khoản tiền lương không nhỏ. Dù sao thì có ngu mới không lấy nên đương nhiên là phải gia nhập rồi.
Chu Thanh Tuyền nở nụ cười: "Ông Vương, phó hội trưởng như ông cũng không cần nhường. Có hai phó hội trưởng là chuyện rất bình thường. Lâm đại sư, chờ chúng tôi trở về thủ đô, nhất định sẽ nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ cho cậu.”
Lâm Phàm xua tay nói: "Cái này cũng không vội. Nhưng mà các ông phải nghiên cứu kỹ ‘Lý thuyết bệnh thương hàn’ đấy. À, các ông cũng có thể giao cho người có hứng thú với trung y đọc đấy nhé.”
Lúc này Chu Thanh Tuyền thật sự bị Lâm đại sư làm cảm động.
Nhìn xem, cái gì gọi là đại sư. Cái này mới gọi là đại sư này! Tác phẩm y học khổng lồ như thế mà dễ dàng đưa ra. Thậm chí mặt không đỏ, tim không nhảy, ngay cả một chút yêu cầu cũng không có. Yêu cầu duy nhất lại chính là truyền thụ quyển sách này cho nhiều bác sĩ trung y hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận