Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 740: Lâm đại sư, cậu mau qua giúp

Trong phòng riêng của khách sạn.
“Tốt, tốt...” Trịnh Trọng Sơn nhìn tác phẩm còn chưa hoàn thành trên bàn, sắc mặt có chút đỏ lên, bỗng nhiên vỗ tay.
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: “Hội trưởng, cũng không thể quấy rầy mạch suy nghĩ khi đang vẽ của lão Lâm chứ!”
Bút vẽ trong tay Lâm Phàm không hề ngừng lại, cười nói: “Không có gì là quấy rầy hay không quấy rầy cả, bức tranh này chính là dựa theo thần thái của mười hai người chúng ta để miêu tả ra. Mọi người không làm tốt thần thái, đợi chút nữa bị tôi chụp được bộ dạng không đẹp thì vẽ lên rồi đừng trách tôi đó nha!”
Nghe nói về bức tranh này, mọi người bỗng trở nên nghiêm túc.
Trịnh Trọng Sơn đã uống mấy ly, lại thêm hưng phấn. Lúc này khuôn mặt vậy mà thực sự có chút đỏ lên, hơi có chút say.
Những người khác cũng không cười mà trở lại một vẻ nghiêm túc, đem sự nghiêm túc nhất của bản thân thể hiện ra bên ngoài.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức cười nói: “Mọi người như vậy, vẽ lên cũng không được tự nhiên, cứ như bình thường một chút thì tốt hơn!”
“Đúng, chúng ta tự nhiên chút đi!” Trịnh Trọng Sơn cười nói. Rồi lấy ly rượu trên bàn lên, một hớp uống cạn: “Hôm nay thật sự sảng khoái, phải say mèm một trận nha!”
Đào Thế Cường cười nói: “Lão Triệu, ông kiềm chế một chút, ông uống say rồi chị dâu lại muốn mắng người mất.”
“Ha ha!” Trịnh Trọng Sơn cười lên, tiếp tục nhìn nhân vật trên bức tranh: “Lão Lý, ông nhìn xem nhân vậy này có phải là ông hay không, thần vận y như đúc. Có điều động tác này không đúng lắm, vừa rồi có phải ông đã nhấc chân lên hay không!”
Lão Lý đang nhìn đi chỗ khác bị gọi tên nhất thời kinh hãi: “Lão Lâm, cái này sao được chứ, tôi vừa rồi mới chỉ là hơi nhấc chân lên, vậy mà lại bị vẽ lên rồi!”
“Tôi đã nói trước rồi, đây là chụp được cảnh nào thì đều vẽ lên, có thể trách ai được chứ!” Dưới ngòi bút của Lâm Phàm, từng người từng người được phát họa ra sinh động như thật, thần thái y như nguyên bản.
Vẽ nhân vật thủy mặc có thể vẽ được đến mức này có thể nói là phi phàm, người bình thường tuyệt đối làm không được. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói lại là chuyện dễ dàng, không phải là việc gì khó.
“Lão Nguyệt, nhân vật này là ông này, thực sự rất giống ông đó nha!”
“Cái gì mà gọi là giống chứ, đây rõ ràng chính là tôi được chưa hả?”
“Lão Lâm, bức tranh này thật tuyệt, chúng tôi có thể tận mắt nhìn thấy bức tranh này ra đời cũng là may mắn lớn đó nha!”
“Ha ha, đúng vậy!”
“Lão Đào, ông đừng nói tôi, ông nhìn đi, đây có phải là ông không, lưng có chút khom đều bị thể hiện ra rồi này.”
Lâm Phàm chơi cùng đám lão già này thì còn có thể, thế nhưng ông cụ này cũng cùng chơi chung với bọn họ thì quả đúng là thần kỳ. Có điều cũng đã chứng minh được câu nói kia, nghệ thuật không phân tuổi tác, không phân biên giới. Chỉ cần bản thân có năng lực đạt đến được mức có thể cùng người khác nói chuyện với nhau, vậy thì có thể vượt qua mọi trở ngại.
Đào Thế Cương cảm thấy tiếc nuối nói: “Lão Lâm vẫn chưa có con dấu của mình, tôi nghĩ ngày mai về hiệp hội khắc cho lão Lâm một cái. Hiệp hội chúng ta xuất phẩm bên ngoài cũng không có ai dám đạo nhái.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: “Chuyện này cũng không quan trọng, lão Lâm có kỹ năng vẽ tốt thế này thì đủ để thay thế tất cả. Theo tôi thấy sau này lão Lâm chính là trụ cột của hiệp hội chúng ta, có điều bức tranh này phải để ở hiệp hội mới đúng. Dù sao đây cũng là tài nguyên của tất cả mọi người chúng ta!”
Trịnh Trọng Sơn đề nghị nói: “Tôi cho rằng bức tranh này nên để ở trong nhà tôi đi, sau này các anh muốn xem có thể đến tìm tôi.”
“Không được!”
“Tôi cũng cho rằng không được!”
“Phản đối!”
“Lão Trịnh, tuy nói ông là hội trưởng nhưng cũng không thể cất giấu riêng bức tranh này, nhất định phải để ở trong hiệp hội!”
“Không sai!”
Trịnh Trọng Sơn nhìn mọi người, có chút bất lực, vậy mà lại bị phủ quyết.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm hạ bút xuống: “Xong rồi…”
Bộp bộp!
Những tràng vỗ tay không ngừng.
“Tốt, bức tranh này quá tuyệt vời!”
Lâm Phàm cười nói: “Một chút tài mọn thôi, đây cũng là ngẫu hứng phát huy, các ông vui là tốt rồi. Hội trưởng Trịnh theo tôi thấy bức tranh này treo ở hiệp hội đi nha!”
“Gọi cái gì hội trưởng Trịnh chứ, gọi là lão Trịnh là được rồi!” Trịnh Trọng Sơn cười nói.
“Chuyện này…” Lâm Phàm cảm thấy gọi lão Trịnh thì có chút kì quái.
“Chuyện này làm sao chứ, người trẻ tuổi phải buông thả, tôi không để ý thì cậu còn để ý làm gì. Vừa rồi ký đơn gia nhập hiệp hội cậu đã quên rồi sao. Đây chính là đơn gia nhập hội cao nhất, là qua tay của tôi phê chuẩn đó. Sau này mọi người đều là người một nhà gọi lão Trịnh cho thân thiết.” Trịnh Trọng Sơn cười nói.
“Được, lão…Trịnh!” Lâm Phàm mở lời nói.
Trịnh Trọng Sơn vỗ vai Lâm Phàm: “Đây mới đúng chứ!”
Ting Ting!
Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm kêu lên.
Khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Lâm Phàm nhất thời cười, trả lời: “Ngô tổng, ông cùng Minh Dương không phải là đang giải trí sao, sao lại nhớ đến tôi rồi?”
Nhưng lúc này, giọng nói trong điện thoại khiến Lâm Phàm khẽ nhíu mày.
“Lâm đại sư, không ổn rồi, anh mau qua đây đi. Vương Minh Dương bị người ta chỉnh rồi, tôi không khuyên được. Nếu anh không đến ngăn cản anh ta thực sự có thể bị ép uống chết mất!” Ngô Vân Cương vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận