Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1057: Mã Gia muốn tự thú

Toàn trường ồ lên kinh ngạc.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn kinh, từng người trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Mã Gia, thật lâu không thể phản ứng lại.
Trong đầu của tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, đó chính là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mã gia bọn họ đến cùng đã trải qua cái gì, làm sao có thể đi tự thú cơ chứ?
Gặp quỷ rồi!
Lúc này, đám người bên trong có người không dám tin tưởng rống to: "Mã Gia, ngài điên rồi sao, ngài mà đi tự thú thì cả cái Thanh Châu này chắc chắn sẽ chấn động mất."
Người này nói không sai, nếu như Mã Gia đi tự thú thì bao nhiêu người phải xui xẻo đây?
Mã Thanh Châu trừng mắt nhìn mọi người: “Hừ, mấy người đều là thương nhân, lén lút làm cũng không ít chuyện xấu. Thế nhưng Mã Mục Phong tôi nói cho các người biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chuyện thất đức làm nhiều, chắc chắn sẽ có báo ứng. Trước đây khi chưa gặp Lâm đại sư, Mã Thanh Châu tôi một mực làm chuyện xấu che giấu lương tâm, nhưng sau khi gặp Lâm đại sư thì tôi đã được khai sáng. Tôi quyết định đi tự thú, để khôi phục cho Thanh Châu một tương lai tươi sáng hơn."
Con mẹ nó!
Đây là lời mà Mã Gia có thể nói ra được sao?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Nếu như chuyện Mã Gia đã từng làm bị lộ ra thì có xử bắn mười lần cũng không đủ.
Hơn nữa còn chỗ dựa sau lưng Mã gia, nếu như Mã gia đi tự thú thì sợ rằng cũng gặp xui xẻo.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Mã Thanh Châu, nói: "Mã Gia, chúng ta đi thôi."
"Được, đi thôi." Mã Gia rất chính nghĩa nói: "Lâm đại sư, anh cũng không nên gọi tôi Mã Gia nữa, cũng không cần gọi tôi Mã Thanh Châu, tôi làm nhiều chuyện xấu như vậy, tội đáng muôn chết."
Lâm Phàm gật đầu: "Đúng, tuy rằng ông làm chuyện xấu nhiều như vậy, rất có thể bị xử bắn. Thế nhưng nếu ông có thể lạc đường biết hối cải, cho dù chết, cũng coi như là chuộc tội."
“Ừm, không sai, coi như bị xử bắn thì tôi cũng không có nửa câu oán hận nào, chí ít là trước khi chết, tôi đã tỉnh ngộ." Mã Mục Phong gật đầu nói.
Sau khi Lâm Phàm dẫn Mã Gia rời đi.
Mọi người ở hiện trường thật lâu vẫn còn chưa hoàn hồn.
Đột nhiên, một người sợ hãi rống to lên:
“ Gặp quỷ rồi…!!!”
Mã Gia muốn đi tự thú, đối với bọn họ tới nói đích thị là như gặp phải quỷ, hơn nữa còn là gặp phải con quỷ không bình thường.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ bây giờ còn không dám xác định, Mã Gia cùng với thằng nhóc kia đang đùa cái trò gì.
"Lên xe, Mã Gia lên xe rồi, chúng ta cũng phải mau chóng đi theo. Nếu như Mã Gia thật sự đi tự thú, chúng ta chỉ sợ cũng gặp phải phiền phức không nhỏ đâu đó.”
“ Trước đây tôi cũng có một hạng mục, phải mời Mã Gia ra mặt mới có thể giành giật được dự án đó từ tay người khác.”
Thời khắc này, đám nhân vật lớn này đều hốt hoảng, sau đó mau mau lái xe theo sát Mã Gia, nhìn xem Mã Gia rốt cuộc là đang đi đâu?
Không phải thực sự đến đồn cảnh sát đấy chứ?
Nếu như đúng là như vậy, thì đây đúng là địa chấn rồi, hơn nữa không phải một cơn đại địa chấn bình thường đâu.
Mà có thể sẽ khiến cả Thanh Châu đều phải đảo ngược mất.

Bên trong xe!
Lâm Phàm lái xe, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Xương Bình.
Đây chính là người Tần cục trưởng giới thiệu cho, cũng chính là lãnh đạo cục cảnh sát Thanh Châu. Dựa theo lời Tần cục trưởng nói, đây chắc chắn là một người hết sức chính nghĩa.
Buổi tối, khoảng tám, chín giờ.
Cục cảnh sát.
Trần Xương Bình xử lý văn kiện trong tay, sau đó thở dài một tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi.
Hắn đối với Thanh Châu rất là thất vọng, cảm giác Thanh Châu này bị một đám phần tử bất hợp pháp khống chế, không thể động đậy được. Hắn tốt nghiệp trường cảnh sát, ra làm cảnh sát hơn ba mươi năm mới lên tới vị trí này. Hắn muốn chấn chỉnh một chút, biến thành thị chỗ mình ở thành nơi an toàn nhất, hài hòa nhất.
Nhưng là mãi đến tận sau khi hắn bị điều đến Thanh Châu, hắn mới hiểu được, Thanh Châu này đến cùng là cái dạng gì.
Coi như hắn thân là lãnh đạo cũng đành phải bó tay bất lực.
Cái tên Mã Thanh Châu kia ai mà chẳng biết? Khống chế Thanh Châu, bao nhiêu người cấu kết với hắn, một đám cặn bã, quả thực không coi pháp luật là gì.
"Trần cục trưởng, đã khuya lắm rồi ngày nên đi về nghỉ ngơi." Một viên cảnh sát đi tới nói.
Hắn rất là tôn kính Trần cục trưởng, hơn nữa còn coi Trần cục trưởng là thần tượng.
Trần Xương Bình khoát tay: “Không có chuyện gì, còn có một chút công việc thôi. Đúng rồi, án mạng bên phía nam thành phố đã điều tra đến đâu rồi, đã bắt được hung thủ chưa?”
Viên cảnh sát nhỏ lắc đầu ngượng ngùng.
Trần Xương Bình bất đắc dĩ nói: "Còn chưa bắt được sao?"
"Không phải." Tiểu cảnh viên do dự một chút, sau đó mở miệng nói: "Kỳ thực, chúng tôi đã tìm được đầu mối, thế nhưng đầu mối chỉ hướng Mã Thanh Châu. Lãnh đạo à, anh cũng biết, tình huống Thanh Châu này bây giờ là thế nào mà. . . ."
Nghe nói như thế, Trần Xương Bình cúi đầu xuống, đưa tay ấn huyệt thái dương, đúng thật là đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận