Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 437: Đàm phán không thành

Tiểu Ngô cuối cùng cũng không hỏi bất kì câu hỏi nào nữa, biểu cảm rất bất đắc dĩ trên khuôn mặt, sau đó kể lại thông tin mà anh ta tìm hiểu được lên trong nhóm.
Các thành viên trong nhóm lập tức trở nên kích động.
“ CMN, thật quá tàn nhẫn, tiền thuê nhà tăng gấp đôi, đây là bức bách các chủ cửa hàng phải rời đi mà.”
“Chuyện này tôi không nói nữa, chỉ có thể nói ông chủ nhỏ rất lợi hại, bất luận là cậu ấy chuyển đi nơi nào. Tôi nhất định sẽ ủng hộ, nếu như ở xa thì khi có thời gian nhất định tôi sẽ tới.”
“Lâm đại sư định làm gì? Không phải nói sẽ không tăng tiền thuê nhà của anh ấy sao? Tại sao phải tiếp tục đấu với bọn họ?”
“ Cậu nói sai rồi, Lâm đại sư là người như thế nào, cậu không biết sao? Đây chính là chiếm tiện nghi của tiểu thương, chuyện này vốn là đối phương quá đáng.”
“Trước đây phố Vân Ly hình như không có nhiều người như vậy, sau khi Lâm đại sư tới mới có sự thay đổi thế này. Hiện tại lại tăng tiền thuê nhà, hơn nữa còn tăng đến mức khó coi như vậy.”
“ Đúng vậy, không phải Lâm đại sư ở đó thì còn khuya tôi mới đến phố Vân Lý. Hai tháng nay ngày nào tôi cũng xếp hàng, chung quanh chủ cửa hàng tôi cũng quen thuộc, bây giờ tiền thuê tăng lên, tôi cũng đứng về phía họ, chắc chắn phải chống lại.”
......
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm: “Cái người vừa đến đây, rõ ràng là muốn cậu ổn định, để anh ta có thể tăng tiền thuê, kiếm bội tiền.”
“ Tôi có thể làm như ước nguyện của anh ta sao? Trừ khi tôi là một kẻ ngốc.”
Các chủ cửa hàng xung quanh vây quanh bọn họ, lãnh đạo của bọn họ bây giờ là Lâm đại sư. Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải bị ép thì bọn họ làm sao muốn rời khỏi đây làm gì chứ?
Chỉ là tiền thuê nhà tăng quá nhiều, căn bản chính là ép buộc.
Nếu không đồng ý với việc tăng tiền thuê nhà thì cuốn gói rời đi, không thèm giữ lại.
Nhưng Lâm Phàm thì khác, không cần tiền thuê nhưng mà tôi đã không muốn ở đây nữa.
Không thể không nói, đây là một tình huống rất lúng túng.
Lâm Phàm nhìn mọi người: “ Mọi người yên tâm đi, chuyện này chúng ta nhất định sẽ đấu tranh đến cùng. Công ty bất động sản thương mại Tân Vũ của anh ta đối xử với chúng ta như heo, chúng ta còn có thể đồng ý sao? Tên đó vừa mới nói với tôi rằng chỉ cần tôi ở lại, tiền nhà sẽ được giảm hoặc miễn trừ. Nhưng mà tôi đã từ chối, tôi là người không thể trả nổi tiền thuê nhà sao? Anh ta không hiểu tại sao tôi phản đối, mà đã đến đàm phán với tôi, có thể nói là không thích hợp chút nào.”
Các chủ cửa hàng trầm lặng không nói, lặng lẽ nhìn Lâm đại sư.
Họ đã thực sự xúc động.
Đồng thời, cũng khiến họ cảm thấy trên đời này làm sao có thể có một người như Lâm đại sư như vậy?
Họ thực sự chưa bao giờ gặp phải tình huống như này.
Những người làm ăn đều rất thông minh, đối với phương diện giao tiếp đều có kinh nghiệm. Một số chủ cửa hàng tuy bề ngoài hòa thuận với nhau nhưng có đôi khi ở sau lưng cũng sẽ phàn nàn một ít chuyện.
Nhưng bây giờ bọn họ đều bị Lâm đại sư thuyết phục.
Nếu như người kia đến nói với họ rằng họ sẽ được giảm hoặc miễn tiền thuê nhà, với điều kiện là đừng làm ầm lên nữa. Có lẽ, rất khó nói là họ sẽ không đồng ý.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể cam đoan nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi.
Lão Lương: “ Lâm đại sư, tôi chưa từng phục người nào, cho tới nay anh là người làm tôi kính phục nhất, chuyện này chúng tôi sẽ nghe theo anh.”
Lão Trương: “ Chúng ta nếu không thuê nữa, vậy sẽ không kinh doanh trong một hoặc hai tháng, chuyện này đối với mọi người không ảnh hưởng gì lớn, chắc chắn chúng ta sẽ có thể tìm được một địa phương tốt hơn.”
Lâm Phàm mỉm cười: “ Mọi người đừng nghĩ rằng mọi thứ sẽ tồi tệ như vậy, tất cả sẽ xoay chuyển.”
......
Công ty bất động sản thương mại Tân Vũ.
Lưu Quốc Cường trở lại với vẻ mặt khá nghiêm trọng, những nhân viên ở đó nhìn nhau, xem ra cuộc đàm phán khẳng định là thất bại, nếu thành công thì sẽ không có biểu cảm như vậy.
Chu Tú Cầm: “ Nói chuyện thế nào rồi? Cái tên Lâm đại sư kia có đồng ý không?”
Lưu Quốc Cường đem văn kiện đặt lên bàn: “Đồng ý cái rắm, hắn thật sự cho rằng phố Vân Kỳ không thể làm gì nếu không có hắn ta sao? Những lời tốt đẹp tôi đều nói hết rồi, giảm tiền thuê, thậm chí miễn tiền thuê nhà. Thằng nhóc đó trực tiếp không đồng ý, còn yêu cầu chỉ tăng 10%. Tôi nghĩ hắn ta đang mơ mộng hão huyền, 10% là bao nhiêu tiền? 100% là bao nhiêu tiền đây?”
Chu Tú Cầm cười lạnh nói: “Tôi đã nói rồi, loại chuyện này không thể được đáp ứng. Càng cho họ sắc mặt tốt, họ sẽ càng đắc ý. Chúng ta làm bất động sản thương mại, không phải là nhà từ thiện. Nếu lượng người trên phố Vân Lý tăng lên thì tiền thuê nhất định phải tăng, đây là kinh doanh thị trường hợp tình hợp lý.”
“Ừm” Lưu Quốc Cường gật đầu: “ Tôi đồng ý với lời của cô, loại chuyện như vậy xác thực không thể chiều theo, chiều theo rồi sẽ thành quen, sau này sẽ rất khó mà điều chỉnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận