Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 414: Phán quyết của toà

Kiều Phi không ngờ bản thân sẽ bị tên nhãi này chọc tức như vậy, cả người giận đến không còn sức lực: "Được! Được lắm, mày chờ đó. Hiện tại tao không muốn tiếp tục cãi nhau với mày, phong thủy luân chuyển, sẽ có một ngày tao khiến cho mày phải khóc ròng."
"Mỏi mắt mong chờ." Lâm Phàm nhún vai, sau đó vẫy tay với nhóm người Điền Thần Côn: "Đi thôi, chúng ta vào trong đó."
Vụ việc này không cần luật sư, bởi vì nhân chứng vật chứng đều có, cho dù luật sư đến cũng vô dụng. Trừ khi Kiều Phi đủ lợi hại, chứng minh được gã ta bị bệnh tâm thần, thì hắn sẽ bỏ qua luôn, chả thể nào trao đổi với một thằng khùng được, xem như là bản thân hắn xui xẻo vậy.
Khu vực chờ của bị cáo.
Hiện tại Kiều Phi rất sầu não, cảm giác khó chịu không nói thành lời, gã ta hận không thể giết chết thằng nhãi đó. Thế nhưng sự việc phát sinh đến bây giờ anh ta cũng không ngờ tới.
Vốn dĩ trong mắt của anh ta, bồi thường chút tiền là được. Vậy mà thằng nhãi đó lại muốn cùng gã ra tòa, thật sự khiến người ta bất lực mà.
Cảm giác ngồi đợi ở đồn cảnh sát cả một ngày rất khó chịu, hiện tại thời tiết lại vô cùng oi bức, ngồi trong đó quả thực chính là chịu tội.
Đing đing!
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Phi vang lên.
Chuyện này không quá lớn nên cảnh sát cũng không tịch thu điện thoại của anh ta, người gọi đến là tổng giám đốc của tập đoàn.
Vừa nhận điện thoại, Kiều Phi đã bị người bên kia mắng xối xả.
Kiều Phi há hốc mồm, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy những gì phát ra từ điện thoại, gã ta lập tức sững sờ.
"Cậu có biết tập đoàn Sang Duy và Thời Vận đã ký hợp đồng rồi hay không? Có biết chuyện này khiến chúng ta thiệt hại bao nhiêu tiền không? Mang đến bao nhiêu tổn thất cho công ty rồi không? Đập cửa hàng của người ta à? Cậu không thể giải quyết xong việc rồi hãy đập được hay sao?"
Cầm điện thoại trong tay, gã ta không biết nên nói gì, cuối cùng cũng không biết bên trong điện thoại đang nói gì, Kiều Phi cúp máy, trầm lặng mấy giây.
Khu vực chờ của bị cáo truyền đến tiếng gầm gừ.
"Mẹ nó, cmn chứ..."
Cảnh sát ở xung quanh lập tức ngăn Kiều Phi lại.
Kiều Phi bàng hoàng, gã ta không ngờ tập đoàn Thừa Vận lại câu được Lục tổng, hơn nữa còn cướp được hạng mục hợp tác giữa họ và tập đoàn Sang Duy.
Lần này cái nồi này chắc chắn gã ta phải gánh vác, chỉ sợ các cổ đông sẽ không bỏ qua cho gã. Mẹ nó chuyện quái quỷ gì không biết.
Cũng tại thằng nhãi đó gây chuyện với ông đây, nếu không có nó, sao gã ta lại thành ra như vậy được.
Sao dự án của tập đoàn Sang Duy có thể bị Thừa Vận cướp đi chứ.
Thời gian mở phiên tòa.
Tài liệu về chuyện này đã thu thập xong, bây giờ đưa ra tòa đợi xem kết quả sẽ như thế nào.
Tội cố ý phá hoại tài sản cửa tiệm đã định.
Chắc chắn không trốn được.
Khi nhóm thẩm phán nhìn thấy mức phí bồi thường đều ngẩn người, ba mươi hai vạn? Đúng là hiếm thấy.
Vụ bồi thường lớn nhất bọn họ từng xử lý là khi một người trẻ đi mua Iphone xảy ra mâu thuẫn với nhân viên, sau đó đập phá nguyên cái cửa hàng điện thoại.
Cuối cùng phải bồi thường hơn bốn mươi vạn.
Hơn nữa còn bị phán ba tháng tù.
Mà thái độ của người trẻ kia rất thành khẩn, ông chủ cửa hàng cũng hiểu và chịu bỏ qua cho đối phương. Nếu không dính đến số tiền lớn như vậy, chí ít cũng ba năm trở lên.
Lâm Phàm ngồi bên ghế nguyên cáo, còn Kiều Phi ở khu vực bị cáo.
Lần này không cần tranh luận nữa, quan tòa trực tiếp phán quyết, nếu như không phục thì sau này có thể tìm luật sư khiếu nại.
"Mọi người nhìn kìa, ánh mắt của tên đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn." Lâm Phàm chỉ về phía Kiều Phi đang ngồi trên ghế bị cáo nói.
Điền Thần Côn nhỏ giọng nói: "Không phải là cậu đã làm gì người ta đấy chứ, nếu không sao người ta lại oán hận như vậy."
Lâm Phàm: "Tôi có biết gì đâu."
Quan toà: "Yên lặng."
"Về vụ việc cửa hàng ở phố Vân Lý của Lâm đại sư bị đập phá, qua kiểm tra từ bộ phận giám định giá, bị cáo Kiều Phi bị kết tội cố ý gây thiệt hại tài sản, phải bồi thường cho nguyên cáo các chi phí trang trí, chi phí hư hại đồ gia dụng, chi phí tổn thất ngừng kinh doanh... Tổng cộng là ba mươi hai vạn. Bởi vì bị cáo có thái độ tốt nên tội được giảm nhẹ, bị tạm giam một tháng..."
Lâm Phàm mỉm cười: "Không ngờ được tới ba mươi hai vạn, tôi còn tưởng chỉ có ba mươi vạn thôi á."
Điền Thần Côn thở dài nói: "Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thán đấy. Kịch bản làm giàu như này thâm quá, xem ra sau này tôi cũng mở thêm mấy cái cửa hàng, hoan nghênh các ông chủ đến phá tiệm rồi."
Triệu Chung Dương giờ phút này cũng nở nụ cười.
Còn Kiều Phi sau khi nghe thấy phán quyết trong lòng vốn đã không phục, lại nhớ đến chuyện tập đoàn Thừa Vận cướp đoạt việc làm ăn của mình, càng trở nên giận dữ.
Ầm!
Kiều Phi tức giận đập mạnh xuống bàn, nhìn về phía Lâm Phàm rống lên: "Thằng khốn, mẹ nó mày chờ đó cho tao. Dám làm lỡ việc lớn của tao, tao sẽ không tha cho mày..."
Ngay khi tiếng mắng chửi vang lên bên trong toà án, những nhân viên cảnh sát bên cạnh đã nhanh chóng áp chế Kiều Phi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận