Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 960: Bạo lực học đường

“Ông chủ nhỏ, cầu xin cậu, nhất định phải cứu con trai tôi." Ông Trần đã hoảng hốt, chỉ có thể đem gửi gắm tất cả hy vọng lên người Lâm Phàm.
"Ừm." Lâm Phàm gật đầu, tình huống hiện giờ thật sự là hơi khó giải quyết. Nếu như không có lực lượng thần bí của bách khoa toàn thư hỗ trợ thì thật sự hắn cũng không nắm chắc mấy phần.
Nhưng mà tình huống hiện tại rất khẩn cấp, không thể chậm trễ thời gian.
Ánh mắt hắn nhìn chung quanh một vòng rồi đi tới trước mặt mấy nữ sinh, lấy kẹp tóc trên đỉnh đầu các cô bé xuống rồi uốn thẳng. Tình huống hiện tại lấy đâu ra ngân châm đây? Chỉ có thể thay thế nó bằng những thứ khác.
Hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho choáng váng: "Xong đời rồi...."
Thầy Trương quỳ trên mái nhà, nhìn tình hình phía dưới, hai tay che mặt. Ông ta không ngờ bản thân lại tận mắt nhìn thấy học sinh của mình nhảy xuống.
Điều này khiến ông ta rất khó chấp nhận.
Đột nhiên, thầy Trương đứng dậy rồi vội vã xuống cầu thang.
Ở tầng dưới.
Lý Dương trợn mắt há mồm, cậu ta không ngờ Trần Lượng lại thật sự dám nhảy xuống. Mà câu nói cuối cùng kia là có ý gì? Cho dù là chết cũng muốn không buông tha cho cậu ta?
Người chung quanh vẫn còn chưa chú ý tới cậu, toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm Trần Lượng rơi trên mặt đất. Cậu ta chuẩn bị chạy trốn, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay lúc xoay người, thầy Trương đã bắt được Lý Dương. Sắc mặt thầy Trương trầm xuống, tràn ngập tức giận: "Lý Dương, rốt cuộc là cậu đã làm gì ?"
Lý Dương trong lòng có chút bối rối nhưng vẫn giả vờ trấn định: "Thầy Trương, em làm gì? Em chẳng làm gì cả."
Bốp!
Thầy Trương tát một cái vào mặt đối phương: "Cậu thật sự không phải là người."
Lý Dương bị đánh choáng váng, cậu ta phát hiện học sinh chung quanh đều nhìn về phía mình, giận dữ quát: "Ông muốn chết có phải không?"
Thầy Trương biết gia đình Lý Dương có bối cảnh, bình thường cũng mở một mắt, nhắm con mắt. Nhưng ai ngờ tên này lại hại chết Trần Lượng, đây là một con người đang sống sờ sờ đó.
Cho dù bối cảnh có to hơn nữa thì lúc này ông ta cũng không nhịn được sự tức giận trong lòng, ra tay giáo huấn tên Lý Dương này.
Học sinh chung quanh cũng không ngờ Lý Dương lại dám mắng thầy giáo. Tuy nhiên hiện giờ cũng không có quá nhiều người chú ý tới nơi này, bởi vì tất cả mọi người đều đặt tâm tư lên người Trần Lượng.
Thầy Trương nói với vài giáo viên thể dục: "Trông chừng cậu ta cho tôi, đừng để cậu ta chạy."
Mấy giáo viên thể dục gật đầu, chuyện này là chuyện lớn chứ không nhỏ, nên đương nhiên phải để ý đến Lý Dương.
Thầy Trương đi tới bên cạnh ông Trần: "Ông Trần, thật sự xin lỗi ông. Tuy tôi là giáo viên chủ nhiệm nhưng không quan tâm thằng bé, đó là lỗi của tôi."
Ông Trần tê liệt ngồi trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn. Ông ta không để ý tới Thầy Trương mà gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Lượng.
Lúc này, Lâm Phàm đã cởi quần áo Trần Lượng ra. Trên người cậu ta lộ ra làn da chỗ xanh chỗ tím, nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Phàm sửng sốt, đây không phải là vết thương do vụ nhảy lầu. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Thầy Trương đang đứng bên cạnh: "Ông nhìn kỹ đi." Sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Hắn bắt đầu ổn định vết thương của Trần Lượng.
Thầy Trương nhìn thấy vết thương trên người Trần Lượng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Những vết thương này là do con người tạo ra chứ không phải do vừa rồi nhảy lầu. Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn về phía Lý Dương ở đằng xa, trong mắt bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Những vết thương này hình thành như thế nào đây? Ông ta không thể nghĩ tới người khác mà chỉ có thể nghĩ đến Lý Dương.
Trần Lượng từng nói với ông ta, Lý Dương cho người đánh cậu ta. Thầy Trương chỉ cho rằng đó là chuyện mâu thuẫn giữa những bạn học, sau đó gọi Lý Dương tới nói chuyện. Lúc ấy Lý Dương cũng cam đoan sẽ không bắt nạt Trần Lượng nữa, sao ông ta có thể nghĩ đến bây giờ sẽ như thế này.
Sự tự trách sâu sắc tràn vào trái tim thầy Trương.
Thầy Trương cho rằng mình là chủ nhiệm lớp thế nhưng lại không để chuyện này ở trong lòng, từ đó gây ra sự việc đau buồn này.
"Ông chủ nhỏ." Ông Trần bình tĩnh lại từ bi thương, nhìn ông chủ nhỏ đang cứu chữa cho con trai của mình, không nhìn được mà mở miệng.
Ông Lương ở bên cạnh che miệng ông Trần: "Suỵt, lão Trần, tôi biết bây giờ ông rất thương tâm, nhưng ông chủ nhỏ đang chữa cho con trai ông, ông không nên quấy rầy cậu ấy. Nếu như ông chủ nhỏ cũng không cứu được thì thật sự không có hy vọng gì nữa."
Ông Lương lắc đầu thở dài, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.
Lúc này, Lâm Phàm đang rất nghiêm túc. Đồ thay thế đã tạm thời tìm được nhưng lại gặp vấn đề không ổn, đó là không có đồ khử trùng, chỉ sợ sẽ nhiễm trùng vi khuẩn. Nhưng đã không có cách nào khác, có thể giữ mạng đã là rất tốt rồi.
Mở mấy huyệt đạo ra.
Chỉ dựa vào những thứ này còn chưa đủ, hắn còn cần lực lượng thần bí của bách khoa toàn thư hỗ trợ nữa.
Bàn tay xoa trên người Trần Lượng, bề ngoài là đang xoa bóp nhưng thật ra là đang dùng lực lượng thần bí bắt đầu duy trì sinh mệnh của Trần Lượng. Đồng thời hắn bắt đầu chữa trị tình huống trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận