Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 713: Cần phải nỗ lực

Phố Vân Lý.
Lâm Phàm trong lòng cảm thán, đây chỉ là tiếng pháo mở đầu của Trung Y. Đương nhiên chuyện này không phải dễ dàng như hắn nghĩ, việc nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc chữa chứng chán ăn này đối với nhận thức của mọi người với Trung Y sẽ có chút thay đổi. Nhưng mà xét trong phạm vi lớn thì cũng chẳng được bao nhiêu. Dù sao dựa trên cơ sở y học thì Trung Y vẫn là không thể so kịp với Tây Y, cả hai đều có sự chênh lệch quá lớn.
Tây Y có truyền thống căn cơ y học mà Trung Y cũng có, chỉ có điều trên phương diện học tập Trung Y thì cần phải một người vị Trung Y lão làng tự tay dạy bảo. Điều này dẫn đến Trung Y không thể giống như Tây Y, khó mà phổ biến rộng rãi. Cho nên trong quá trình cạnh tranh bị vùi dập, không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Có điều y học cổ truyền là tinh hoa văn hóa của đất nước, quốc ra sẽ không cho phép nó bị tiêu vong. Ngay cả khi không thể vùng lên cũng phải để cho nó vẫn tồn tại.
Ting! Ting!
Lúc này, điện thoại của Triệu Minh Thanh gọi tới, Lâm Phàm nhìn điện thoại, trong lòng hiểu rõ hiển nhiên là có chuyện. Mà người vừa rồi mới nói chuyện với mình nhất định là bạn của Triệu Minh Thanh.
Về phần “Lý thuyết bệnh thương hàn” có tiện cho người khác xem hay không thì tất nhiên là không ngại rồi. Bây giờ, hắn chính là muốn thử nghiệm kết quả một chút, để xem khi người khác hiểu được “Lý thuyết bệnh thương hàn” thì hắn có được cộng điểm bách khoa không? Nếu không phải là vì chuyện này thì hắn làm sao lại muốn dưa không chịu đồng ý cơ chứ. Đối với đồ vật tốt mà không có được thì người ta mới đau lòng.
Nếu như lấy được quá đơn giản thì không còn thú vị nữa rồi.
“Alo, Minh Thanh sao vậy?” Lâm Phàm nghe điện thoại, giọng điệu bình thản.
Trong điện thoại Triệu Minh Thanh rất lễ phép nói: “Lão sư, người vừa rồi nói chuyện với ngài là bạn tốt của học trò, Chu Thanh Tuyền. Ông ta là hội trưởng hiệp hội Trung Y, ông ta muốn gặp mặt lão sư, không biết lão sư có thời gian không?”
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, tiếc nuối nói: “Gần đây không có thời gian, để cho ông ta chờ mấy ngày đi, ông hỏi một chút xem nếu không muốn chờ thì thôi vậy!”
Triệu Minh Thanh vẫn chưa hỏi thì Chu Thanh Tuyền ở bên cạnh đang nghe lén điện thoại lập tức trả lời: “Bằng lòng, bằng lòng. Đợi bao lâu cũng được! Khoảng thời gian này tôi sẽ cùng anh Triệu trò chuyện thật tốt nhé, tôi sẽ tá túc một khoảng thời gian ở nhà anh.”
“Tự ở khách sạn đi!” Triệu Minh Thanh mới nghĩ thôi thì đã không muốn ở cùng Chu Thanh Tuyền rồi, chắc chắn lại không có chuyện gì tốt. Có điều Chu Thanh Tuyền cũng không cho ông cơ hội này, sống chết muốn ở lại đây, sao có thể ở khách sạn được chứ.
Lâm Phàm cười cười: “Minh Thanh, bản thân ông gần đây cũng nên chú ý một chút, những phóng viên bắt được ông sẽ không tha cho ông đâu. Nếu như có liên quan đến chuyện về phương thuốc thì ông tự mình quyết định, tôi sẽ không hỏi nữa!”
Triệu Minh Thanh ngơ ngác nói: “Lão sư! Phương thuốc là do ngài chỉ dẫn, sao có thể không hỏi được chứ?”
“Một mình ông quyết định là được rồi, cúp máy trước nhé!” Lâm Phàm cười nói. Mục đích của hắn không phải là nắm giữ phương thuốc này, mà là có mục đích lớn hơn, chắc chắn phải nghĩ là biện pháp để hoàn thành nhiệm vụ, còn phải kiếm thêm càng nhiều điểm bách khoa nữa.
Gần đây bị chuyện của Trung Y quấn quanh, làm cho hắn không có thời gian đi viện phúc lợi trẻ em. Sắp tới phải đi một chuyến để chuyên tâm dạy bọn trẻ vẽ tranh, tranh thủ bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài kiếm thêm càng nhiều điểm bách khoa.
Triệu Minh Thanh lúc này cảm động đến sắp phát khóc, ông ta không ngờ rằng lão sư vậy mà giao cho mình chuyện quan trọng như vậy, cho mình toàn quyền xử lý. Sau đó ông âm thầm
vậy mà lại giao cho mình chuyện quan trọng như vậy, cho mình toàn quyền phụ trách. Sau đó kiên định trong lòng, nhất định phải làm tốt chuyện này, tuyệt đối không thể khiến cho lão sư thất vọng.
Sau khi cúp máy.
Chu Thanh Tuyền nhìn Triệu Minh Thanh hỏi: “Lão Triệu, ông nói thật với tôi đi, lão sư của ông thực sự còn rất trẻ sao?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Ừm! Rất trẻ, chỉ hơn hai mươi tuổi!”
“Chuyện này!” Lúc này không chỉ Chu Thanh Tuyền ngơ người mà đến cả những người khác cũng ngơ ngác theo. Hơn hai mươi tuổi? Lão sư của Triệu Minh Thanh chỉ hơn hai mươi tuổi, chuyện này không phải là muốn dọa chết người đó chứ.
Ông Mộ bên cạnh nói: “Mọi người chớ coi thường Lâm đại sư, tuy nói tuổi vẫn còn trẻ nhưng y thuật rất phi thường. Bệnh phổi của lão Triệu mọi người cũng không phải là không biết, nhưng mọi người xem sức khỏe bây giờ của lão Triệu có giống như là người bị bệnh phổi không?”
Nhắc đến chuyện này, Chu Thanh Tuyền dường như có phản ứng lại. Đúng rồi, trước đây lão Triệu có bệnh phổi trên người, về cơ bản cách một khoảng thời gian sẽ ho. Hơn nữa còn không thể ngửi thấy mùi kích thích như khói thuốc. Nhưng bây giờ, nếu như không phải là lão Mộ nhắc đến thì bọn họ đều không chú ý đến lão Triệu vậy mà lại không ho một chút nào.
“Lão Triệu, sức khỏe của anh?” Chu Thanh Tuyền hiếu kỳ hỏi.
Triệu Minh Thanh bình tĩnh cười: “Nhờ có lão sư yêu mến, tự mình ra tay mới chữa khỏi bệnh cũ của tôi. Bây giờ cơ thể tôi không có bất kỳ một vấn đề nào nữa rồi. Lão Chu, tôi nói cho các ông là vì tôi xem các ông là bằng hữu mấy chục năm của tôi, vì vậy mới nói cho các ông đó, nếu không tôi sẽ không nói cho các ông biết đâu!”
Hội phó hiệp hội Trung Y Vương Điền Phong kinh ngạc nói: “Lão Triệu! Ông không lừa chúng tôi đấy chứ!”
“Lừa mấy ông làm gì? Lần trước tôi bái sư, tôi mời các ông nhưng đến cuối cùng các ông lại không đến, không nhìn thấy lão sư của tôi. Chuyện này có thể trách ai chứ?” Nhắc đến chuyện này ông ta có chút vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận