Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 329: Thẩm vấn

"Lâm đại sư, thời gian cấp bách, tôi cảm thấy vẫn nên để chuyện này cho những người chuyên nghiệp như chúng tôi làm thì tốt hơn. Vương Thâm tuy rằng không nói gì nhưng mà chỉ cần từ từ dụ dỗ, tuyệt đối có thể moi ra nội dung có ích."
Lâm Phàm lắc đầu: "Tôi sợ các anh làm thì không kịp ấy."
Trên mặt mấy cảnh sát tuy rằng không thể hiện ra vẻ không vui nhưng trong lòng lại không bằng lòng. Bọn họ là chuyên gia, ngay cả bọn họ cũng không hỏi ra được thì làm sao hắn có thể hỏi ra chứ? Đương nhiên bọn họ biết đội trưởng rất tín nhiệm Lâm đại sư, bởi vậy nên bọn họ cũng không nói thêm gì.
Lưu Hiểu Thiên trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói: "Tình huống đặc biệt thì phải giải quyết theo cách đặc biệt, có vấn đề gì thì một mình tôi chịu trách nhiệm."
Phòng thẩm vấn.
Vương Thâm ngồi ở đó, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như bình thường, không nhìn ra có chút hoảng hốt nào.
Khi Lâm Phàm tiến vào, Vương Thâm ý vị thâm trường cười nói: "Người anh em cũng nhiều mối quan hệ đó nha, đến cục cảnh sát cũng giống như nhà mình. Chờ tôi đi ra ngoài, khẳng định sẽ tuyên truyền thật tốt cho các anh.”
Lưu Hiểu Thiên nhìn Vương Thâm: "Vương hai sẹo, anh đừng ngụy biện nữa, thành thật mà nói ra thì đối với ai cũng tốt."
Vương Thâm kinh ngạc nhìn Lưu Hiểu Thiên: "Đội trưởng Lưu, lời này của anh là không đúng rồi. Vương Thâm tôi đường đường chính chính, thường xuyên làm từ thiện. Bây giờ các người lại vu hãm tôi là tên buôn người Vương hai sẹo đó. Các người tự cho là đúng mà đi vu hãm một công dân như tôi, lương tâm của các người không xấu hổ sao?"
Lâm Phàm ngồi xuống, nhìn Vương Thâm: "Vương tổng, ông đừng ngụy biện nữa. Ông là ai, tôi đã biết. Sự nghiệp buôn người của ông quả thật không tồi, trước kia ông và người vợ đã khuất của ông chính là làm nghề này nhỉ? Nhưng báo ứng tới, người vợ đã mất của ông bị mắc bệnh nan y, chết rất thống khổ. Tôi nghĩ cảnh tượng lúc đó ông biết rõ hơn ai hết."
Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nội tâm thay đổi đều có thể biểu hiện ra từ trong ánh mắt. Mặt Vương Thâm không thay đổi chút nào nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, rất lâu cũng không dời đi, sau đó gã chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không biết anh nói cái gì? Nếu như các người cho rằng tôi là Vương hai sẹo thì cứ đưa ra chứng cứ. Còn nếu như các người không có chứng cứ thì chờ sau khi tôi đi ra ngoài, tôi sẽ cho các người biết, vu hãm một công dân bình thường sẽ có kết quả gì."
Trong lòng Vương Thâm có chút khẩn trương. Gã không biết thằng nhóc này làm sao có thể biết được chuyện trước kia. Nhưng nhìn tình huống của những cảnh sát này thì khẳng định là không có chứng cứ, nếu như không có chứng cứ thì mình có gì phải sợ?
Lâm Phàm cười nói: "Vương tổng, ông đừng khẩn trương! Thật ra tôi là thầy bói. Chuyện ông đã trải qua, tôi có thể nhìn ra bảy tám phần. Về phần nửa đời sau này, tôi cũng có thể nhìn ra một số chuyện, ông có muốn biết hay không?"
Vương Thâm xua tay: "Trò lừa gạt trong giang hồ không đáng tin. Tôi vẫn nói câu đó, có chứng cứ thì bày ra trước mặt tôi. Nếu không có chứng cứ thì chờ sau khi tôi ra ngoài, tôi sẽ bảo vệ quyền lợi của mình.”
Lâm Phàm đứng dậy: "Đội trưởng Lưu, đi thôi.”
Lưu Hiểu Thiên sửng sốt: "Không hỏi nữa à?"
Lâm Phàm cười nhìn Vương Thâm: "Anh xem ông ta kìa, khí định thần nhàn, là một tên già đời nhưng tên bên cạnh kia chắc là không ổn trọng được như vậy. Nếu không lúc đó gã cũng không thể xông lên đánh tôi để ông chủ của gã chạy trốn.”
Vương Thâm nhướng mày, sau đó mở miệng nói: "Các anh đừng nằm mơ! Cậu ta có bệnh tâm thần phân liệt, lời nói của cậu ta không thể làm chứng cứ được."
Lâm Phàm cười cười: "Vương tổng, ông khẩn trương cái gì? Nếu thật sự ông bị oan thì gã ấy có thể nói gì được?”
Lưu Hiểu Thiên sửng sốt, sau đó nhìn Lâm Phàm: "Đúng vậy!"
Vương Thâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nói một câu.
Hai thằng chó chết tiệt.
Đây chính là suy nghĩ của Vương Thâm, tuy rằng bọn họ không có bằng chứng, không thể xét xử hắn ta. Nhưng hiện tại điều làm hắn lo lắng nhất là Tiền Hào sẽ bị hai người họ dụ.
Tuy hắn không quá bận tâm đến đội trưởng Lưu, thế nhưng thằng nhóc kia trông rất xảo quyệt, chỉ sợ hắn ta thật sự có chút bản lĩnh.
Ở bên ngoài.
Lưu Hiểu Thiên vô cùng bất đắc dĩ nói: "Bây giờ nên làm thế nào đây Lâm đại sư? Ý thức phòng bị của Vương Thâm quá mạnh, trong khi chúng ta lại không có chứng cứ, căn bản không thể nào hỏi được tin tức gì có lợi."
Lâm Phàm không hề sốt ruột trả lời: "Không sao, quả thật sẽ không hỏi được gì từ hắn. Nhưng không phải bên cạnh hắn vẫn còn một người nữa ư? Tôi nghĩ gã ta sẽ phải nói cho chúng ta thôi."
Lưu Hiểu Thiên kinh ngạc: "Sao có thể như vậy được? Tên kia rất cứng đầu, vừa rồi đồng nghiệp của tôi tra khảo hắn cũng không hỏi được gì."
Lâm Phàm xua tay, sau đó tìm một tập văn kiện và một cây bút: "Lát nữa chúng ta vào trong, anh đừng nói gì cả, cứ để cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận