Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 793: Phỏng vấn thần y

“Mọi người nhìn xem, phóng viên cũng đến rồi kìa.”
“Chắc bọn họ tới đây là muốn phỏng vấn thần y đó.”
“Y thuật của thần y này lợi hại như vậy cũng nên được quảng bá rộng rãi.”
Triệu Minh Thanh nhìn sang bên phía phóng viên: “Lão sư, phóng viên đến rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Phàm vui mừng: “Cứ nổ thoải mái, có thể nổ như nào thì cứ làm.”
Triệu Minh Thanh sửng sốt, có chút đứng hình, bắt ông thổi phồng lên sao? Thao tác này có vẻ lợi hại à nha.
Rất nhanh.
Các phóng viên đã bao vây xung quanh Lâm Phàm, cẩn thận nhìn: “Thần y là ai nha? Ai là thần y thế?”
Các phóng viên đều chưa nhìn thấy vẻ ngoài của thần y như thế nào. Ở đây ngoài trừ ba thanh niên trẻ tuổi còn có một ông lão. Ông lão nhìn khí chất có vẻ không tệ, có vẻ giống thần y nhất. Nhưng mà có chút không đúng, nếu ông lão này là thần y thì hiện giờ ông ta đang làm gì vậy? Trong tay còn đang cầm giấy bút ghi chép gì đó, là sao?
Còn chàng thanh niên kia lại đang bình tĩnh bắt mạch cho người bệnh, không thấy có chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy phóng viên bọn họ.
Các bệnh nhân chỉ vào Lâm Phàm nói: “Thần y là anh ấy, đây mới là thần y.”
Các phóng viên chuyển ánh mắt về phía Lâm Phàm, họ cảm thấy rất ngạc nhiên, không dám tin chàng trai trẻ này lại chính là vị thần y trong truyền thuyết.
Ngay lúc này, trong đầu bọn họ chợt hiện lên một bức tranh.
Mấy người này có thể thật sự là kẻ lừa đảo.
Phóng viên bọn họ thích nhất là điều gì? Chắc chắn là lừa đảo rồi, chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể khơi lên những cuộc tranh cãi của dư luận.
Phóng viên: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là vị thần y chữa bệnh miễn phí ở cổng bệnh viện đang được lan truyền trên mạng kia không?”
Theo lối suy nghĩ của những người bình thường, chắc chắn là thần y sẽ khiêm tốn nói mình không phải thần y hay gì cả, mà chỉ muốn làm một việc có ích cho xã hội, nhưng Lâm Phàm có phải người bình thường không?
Đương nhiên là không rồi.
Lâm Phàm không ngại ngùng gật đầu: “Đúng, tôi chính là thần y chữa bệnh miễn phí đây.”
Xung quanh trở nên xôn xao.
Các phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, người này hình như có chút không bình thường. Nhưng cũng không sao, tin hot như này là điều mà bọn họ muốn.
Phóng viên: “Nghe nói hôm qua các anh hành nghề ở Bệnh viện nhân dân Giang Ninh, có rất nhiều bệnh nhân đã xuất viện cùng ngày. Xin hỏi có phải do y thuật của anh thật sự có hiệu quả nên đã chữa khỏi bệnh cho họ rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Lâm Phàm không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục chăm chú chữa bệnh cho bệnh nhân: “Đồng chí phóng viên này, anh có thể hỏi vấn đề gì đó thực tế hơn được không? Vấn đề anh vừa hỏi cũng có thể đi hỏi người khác mà, hiện tại tôi đang rất bận. Nếu anh có chuyện quan trọng có thể tùy ý nói, bản thân tôi cũng khá có thiện cảm với các phóng viên.”
Các phóng viên sửng sốt, không nghĩ rằng anh chàng này lại kiêu ngạo như vậy nha.
Vậy nhưng vẫn có một số phóng viên đã bắt đầu đi phỏng vấn những người bệnh đang xếp hàng.
“Anh không tới bệnh viện mà lại ra đây để khám bệnh, xin hỏi lý do là gì vậy?” Phóng viên hỏi.
Người được hỏi là một người đàn ông trung niên, cơ thể nhìn có chút yếu ớt, lúc này mới cười nói: “Đương nhiên là bởi vì thần y này chữa bệnh quá giỏi chứ sao nữa.”
Phóng viên đó tiếp tục hỏi: “Anh làm sao biết được anh ta là thần y? Là tận mắt nhìn thấy hay sao? Hay do anh nghe thấy mọi người đồn như thế? Anh nên biết rằng lời đồn rất có thể không phải là sự thật. Phóng viên chúng tôi đã chứng kiến rất rất nhiều câu chuyện tương tự rồi. Có một số lời đồn về những câu chuyện vô cùng kì diệu, nhưng thực chất lại không đúng như vậy.”
Người đàn ông trung niên trả lời: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy đó.”
Ế? Phóng viên ngạc nhiên, câu trả lời này thật sự không đúng với những gì họ nghĩ. Trong suy nghĩ của họ, người đàn ông trung niên này chắc là đã nghe được tin đồn từ người khác.
Thế nhưng lại không ngờ tới người này lại nói chính mắt mình nhìn thấy, chuyện này...
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Các vị phóng viên, tôi biết các bạn có thể sẽ không tin cậu bác sĩ này thật sự là thần y. Nhưng không sao, chúng tôi tin là được. Trước đó vị thần y này đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người, sắc mặt của họ trong nháy mắt đã khá hơn, giống như uống thuốc tiên vậy. Tôi thấy mấy người ở một bên phỏng vấn là được. Đừng quấy rầy thần y chữa bệnh nha, anh ấy đang rất bận đó.”
Các phóng viên chết lặng, bọn họ vậy mà lại bị người khác dạy dỗ ngược lại.
Họ chuyển ánh mắt nhìn sang vị thần y đang ngồi chữa bệnh kia, đột nhiên không biết nên nói gì.
Cho đến buổi tối.
Lâm Phàm dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nói: “Xong rồi, buổi trị liệu hôm nay đến đây là kết thúc. Ngày mai chúng tôi sẽ khám bệnh tại bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh. Những bệnh nhân hôm nay chưa được chữa trị ngày mai sẽ tiếp tục.”
Sau đó lập tức đứng dậy và đi thẳng tới phía xe buýt.
Những bệnh nhân đang xếp hàng cũng thông cảm cho Lâm Phàm, anh ấy đã khám bệnh cả ngày hôm nay nên nhất định là rất mệt mỏi rồi.
Các phóng viên cũng ngây ngốc đứng đó cả buổi chiều, giống như nhìn thấy quỷ. Trong mắt bọn họ, những bệnh nhân được chữa trị thì bệnh tình đúng là có tiến triển rõ rệt, nhất là nhìn sắc mặt họ là có thể biết được.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng không khỏi kích động.
Đây có vẻ là tin thực sự lớn đó nha.
Hơn nữa còn không phải tin tức bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận