Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 673: Một cuộc điện thoại

“Lão Triệu, chú nói xằng nói bậy gì đó hả? Tôi làm chú mất mặt bao giờ?” Tôn Tông Vân phản ứng lại.
“Tôi không có vu oan cho anh.” Triệu Minh Thanh khăng khăng một mực.
Lúc này Tôn Tông Vân ngớ người, ông ta phát hiện lần này Lão Triệu rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa bỡn. Ông Mộ đứng cạnh kéo Tôn Tông Vân nói: “Lão Tôn, lần này Lão Triệu thật sự giận rồi.”
Tôn Tông Vân liếc nhìn ông Mộ, vẫn không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sau đó vội nói: “Lão Triệu, chú đừng nóng. Chúng tôi không làm cho chú mất mặt, chú nói thử xem…”
Hốc mắt Triệu Minh Thanh ửng đỏ: “Hôm nay tôi là Triệu Minh Thanh tuyên bố sẽ dứt tình đoạn nghĩa với Tôn Tông Vân, từ đây không liên quan gì nhau nữa.”
Xung quanh huyên náo.
Bà Triệu nghe xong, cảm thấy muốn xỉu ngang: “Lão Triệu, anh có biết anh nói cái gì không hả?”
Tôn Tông Vân đứng chết lặng, cổ đỏ bừng, vẻ mặt nghi ngờ: “Lão Triệu, tôi với chú bạn bè thân thiết mấy mươi năm. Bây giờ chú muốn dứt tình đoạn nghĩa với tôi sao?”
Theo ngôn ngữ hiện đại dịch ra là, mối quan hệ giữa Triệu Minh Thanh và Tôn Tông Vân là bạn bè qua lại mấy chục năm, quan hệ còn sâu sắc hơn tri kỷ. Bây giờ Triệu Minh Thanh nói những lời này, Tôn Tông Vân không thể chịu nổi, cả người hơi run run, hốc mắt ửng đỏ, hét lên: “Lão Triệu, chú nói lại câu đó lần nữa thử xem!”
Triệu Minh Thanh khụt khịt mũi nói: “Đời này Triệu Minh Thanh tôi chỉ bái sư duy nhất một lần, Tôn Tông Vân anh là một trong những người bạn thân nhất của tôi vậy mà anh nhận lời xong lại không đến, không chỉ xem thường tôi mà còn xem thường lão sư của tôi nữa. Tôi…”
Ông ấy chưa nói dứt lời, ông Mộ đã bước đến phía trước, một tay bịt miệng Triệu Minh Thanh nói: “Lão Triệu đừng nói nữa, chuyện này không thể trách họ được.”
“Lão Mộ, ông buông tay ra để chú ấy nói.” Tôn Tông Vân nhìn Triệu Minh Thanh.
Ba người Triệu Lực Hành nhìn cảnh tượng trước mắt, họ thực sự hoảng hốt. Cuối cùng họ đã biết mình làm ra chuyện ngu dốt đến cỡ nào.
“Cha, việc này không thể trách mấy người bác Tôn. Tất cả đều là lỗi của con…” Triệu Lực Hành gấp gáp nói.
Đúng lúc này, có người đến.
“Mọi người đang làm gì đó?” Những người này cũng là bạn của Triệu Minh Thanh, cũng ở Thượng Hải, lúc nhận được điện thoại của Triệu Lực Hành họ lập tức đến ngay, trong lòng họ cảm thấy bất lực, chả hiểu thằng nhóc này lại gây ra chuyện gì nữa rồi.
Hiện giờ, họ phát hiện hoàn cảnh hiện tại có vẻ căng thẳng, dường như có gì hơi lạ. Tâm trạng của hai người Triệu Minh Thanh và Tôn Tông Vân đang dao động mãnh liệt, giống như là mới gây lộn với nhau xong.
Ông Mộ bước nhanh đến trước: “Lão Lý, mọi người tới rồi thì hay quá. Có chuyện lớn rồi đây. Lão Triệu muốn dứt tình đoạn nghĩa với Lão Tôn, cả đời không nhìn mặt nhau nữa, mọi người đến khuyên giúp tôi với.”
Tuổi ông Lý nay đã sáu mươi bảy, hơi do dự nói: “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Ông Mộ kể lại đầu đuôi sự tình, sau khi Ông Lý nghe xong vẻ mặt thay đổi, ông ấy không nghĩ đến ông Triệu bái sư thật, hơn nữa ở đây không có một ai, họ cũng chưa đến nơi. Vậy chuyện này nghĩa là gì? Không cần nghĩ cũng hiểu.
Với người bình thường thì chẳng phải chuyện lớn lao gì, mời người ta nhưng người ta không tới thì không vui chút thôi, về sau không qua lại nữa là được. Nhưng họ thì khác, những người như họ nếu bái sư có nghĩa là giống như bái sư thời cổ đại, mang ý nghĩa rất quan trọng, không hề đơn giản chút nào.
“Việc này căng đây.” Bây giờ ông Lý chỉ có một ý nghĩ, sau đó nhìn về ba người Triệu Lực Hành đang quỳ, trong lòng bất đắc dĩ, ba thằng nhóc này đúng là biết kiếm chuyện thật.
Dần dần, ngày càng có nhiều người đến, họ đều là bạn bè thân thiết thường thảo luận học thuật với Triệu Minh Thanh. Lúc họ đến nơi, ai nấy đều ngạc nhiên trợn mắt.
Vào lúc muốn hòa giải, Triệu Minh Thanh dập tắt cơ hội của họ, đối chọi gay gắt với hơn mười người.
Ông Mộ phụ trách khuyên nhủ Tôn Tông Vân: “Lão Tôn đừng gấp, đừng gấp. Lão Triệu chỉ nói vớ vẩn thôi, qua thì không sao nữa đâu.”
Tôn Tông Vân lắc đầu: “Không phải, tôi rất hiểu anh ta, lúc bình thường anh ta chưa bao giờ nói vậy cả. Trước đó chúng tôi có cãi nhau, anh ta cũng không nói những lời cay nghiệt thế này. Nhưng hôm nay tôi biết anh ta rất nghiêm túc.”
Ba người Triệu Lực Hành hối hận không kịp, bọn họ không biết nên nói gì bây giờ. Nếu sớm biết chuyện xảy ra thế này, có đánh chết họ cũng không dám sắp xếp như vậy, nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
Họ biết tính tình cha mình, nói ra những lời này là hoàn toàn không thay đổi được nữa.
Ngay lúc không khí vô cùng căng thẳng.
Điện thoại vang lên.
Triệu Minh Thanh lấy điện thoại ra, khi thấy tên người gọi đến lập tức thay đổi sắc mặt. Sau đó nhận điện thoại, nói với giọng điệu rất cung kính: “Lão sư.”
Ở bên ngoài, Lâm Phàm vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Triệu Minh Thanh. Khi hắn rời đi đã nhìn qua tướng mạo của Triệu Minh Thanh. Hôm nay ông ấy có tướng dứt tình đoàn nghĩa, còn lý do tại sao có tướng dứt tình đoạn nghĩa thì không cần nghĩ cũng rõ.
“Mở loa ngoài.”
Lệnh của lão sư, ông ta không dám cãi, lập tức mở loa ngoài.
Lâm Phàm sắp xếp câu chữ, bắt đầu hòa giải. Bây giờ hắn không tiện đi qua, hắn tự biết mình quá nhỏ tuổi, nếu đến đó khó tránh khỏi có chuyện bất ngờ xảy ra càng làm mọi việc trở nên phức tạp, vậy thì lợi bất cập hại.
(Đoạn này tác không viết là nói cái gì, không phải là dịch giả dịch thiếu đâu nha.)
“Có nghe rõ lời tôi nói không?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Lão sư, tôi nghe rõ.”
“Tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận