Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 615: Bị nhận ra

Đội trưởng Dương cầm mấy tập hồ sơ trong tay, cẩn thận xem xét, chân mày nhíu chặt.
Nhân viên cảnh sát tò mò: “Đội trưởng Dương, họ là cùng một người sao?”
Vẻ mặt đội trưởng Dương nghiêm túc cẩn thận xem xét, từ chi tiết đến bao quát, cuối cùng gật đầu: “Có thể xác định đây là cùng một người. Mang hai tấm ảnh chụp này cho họ phân tích thử, kiểm tra kỹ xem có phải cùng một người hay không. Nếu cùng một người sẽ có lợi rất lớn với cuộc điều tra của chúng ta.”
“Dạ.” Nhân viên cảnh sát gật đầu, anh ta cũng rất tò mò với chuyện này, rất muốn biết vị bác sĩ thần bí này là ai mà có năng lực cao siêu đến vậy.
Tất nhiên trên internet đã có không ít người bước ra phản ứng. Những người này là các giáo sư chuyên gia của các bệnh viện, còn có một số người có địa vị cao trong giới. Tất cả bọn họ đều khẳng định chuyện này rất vô lý đồng thời nghiêm túc phê bình bệnh viện Nam Kinh, họ cho rằng một bệnh viện cỡ lớn như bệnh viện Nam Kinh mà không biết kiểm soát còn tham gia đồn thổi chuyện này.
Câu chuyện của cô bé trên internet được khá nhiều người chú ý, có rất nhiều bệnh viện biết cô bé mắc bệnh gì. Theo họ thấy, nếu như chỉ cần một ca phẫu thuật có thể hồi phục thì chẳng khác nào chuyện Nghìn Lẻ Một Đêm, nói nhăng nói cuội, nói dối mà không biết sắp xếp, chỉ biết nói bậy nói bạ.
Tuy nhiên bệnh viện Nam Kinh không thèm giải thích việc này. Bọn họ nghĩ, chuyện này chẳng có gì phải giải thích, thậm chí lười giải thích với một đám người ngu dốt. Việc họ muốn nhất bây giờ chính là mau chóng tìm được vị thần y kỳ bí này sau đó dùng tất cả lòng thành làm lay động đối phương, thuê người ta về bệnh viện của mình.
Một bác sĩ tốt như vậy bệnh viện lớn nào mà không muốn cướp đoạt. Chưa kể bác sĩ Mao còn đang muốn được gặp đối phương một lần, học hỏi kiến thức từ hắn.
Hiện tại Lâm Phàm đã đến một thành phố xa lạ, có thể đi dạo loanh quanh trên đường phố, chuẩn bị tìm một bệnh viện tốt nhất để xem thử, biết đâu nếu may mắn có thể gặp được một ca bệnh nào đúng nhu cầu thì sao.
Lúc này trong phố Vân Lý.
Điền Thần Côn nhìn video clip trên internet, ngoắc ngoắc tay với mọi người: “Mọi người đến đây xem đi, bóng lưng người này giống một người nào đó phải không?”
Ngô U Lan chạy lại, nhưng đến khi thấy màn hình, buột miệng: “Ủa, đây không phải anh Lâm sao? Sao anh ấy lại ở trên mạng còn bị người ta rượt theo nữa?”
Cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn tới nhìn lui, bóng lưng này quen đến mức không thể quen hơn được nữa.
Điền Thần Côn sửng sốt: “Sao cô chắc chắn thế?”
Ngô U Lan nhìn Điền Thần Côn: “Thật mà, đừng nói bóng lưng này quen như thế, kể cả quần áo này là chúng ta mua cho anh ấy mà. Sau bộ quần áo màu trắng đó còn có hình vẽ kìa.”
“Đúng nhỉ!” Điền Thần Côn ngạc nhiên, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phàm.
Lúc này Lâm Phàm đang tìm mục tiêu, nhìn thấy tên người gọi đến thì cảm thấy bất đắc dĩ, không biết trong tiệm lại xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm: “Thần Côn, ông có chuyện gì nữa vậy? Tôi đang rất bận đấy nhé!”
Điền Thần Côn: “Thằng nhóc này, cậu chạy đến Nam Kinh làm gì hả? Sao bị người ta rượt chạy có cờ vậy?”
Bên kia đầu dây điện thoại, Lâm Phàm trợn trắng mắt: “Ý gì đây?”
Điền Thần Côn nhìn tin tức, sau đó đọc lên: “Người thần bí xuất hiện tại bệnh viện Nam Kinh, cứu chữa cô bé…”
Lâm Phàm choáng váng: “Đậu xanh, sao mấy người biết được?”
Điền Thần Côn ngạc nhiên nói: “Hóa ra đúng là cậu. Ban đầu tôi không nhận ra, chỉ cảm thấy người này khá quen thuộc. U Lan nhìn một cái là nhận ra cậu, cô ấy nói quần áo cậu mặc khi đó là do chúng tôi mua cho cậu, chưa kể chạy nhanh như vậy không phải cậu thì là ai. Ui là trời, chết mất thôi. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao cậu phải chạy đến Nam Kinh khám bệnh cho người ta làm gì vậy hả.”
Vốn dĩ tâm trạng Lâm Phàm đang rất vui vẻ bỗng nhiên biến mất. Chuyện này là thế nào? Mình không lộ mặt vẫn bị phát hiện là sao?
Không có khoa học.
“Thần Côn nói với bọn họ là không được nói chuyện này với bất kỳ ai, xem như chưa từng nhìn thấy.” Lâm Phàm nói, hắn có xúc động muốn khóc, nói xem chuyện này là thế nào đây, bỗng dưng bị người ta phát hiện là làm sao?
Điền Thần Côn: “Biết rồi, rõ rồi, cái này gọi là khiêm tốn. Cậu yên tâm, chúng tôi bảo đảm giữ im lặng.”
Sau khi cúp điện thoại.
Lâm Phàm vỗ trán, chuyện này sa lầy rồi. Xem ra phải mau chóng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt mới được.
Nếu như không phải có Điền Thần Côn nhắc nhở, Lâm Phàm cho đến bây giờ vẫn nghĩ là bản thân mình trốn rất kín, người khác không thể nào tìm ra được hắn. Thế nhưng hiện tại xem ra thì hắn còn phải tự bảo vệ bản thân mình cho thật tốt mới được.
Hàng Châu là một nơi tuyệt vời.
Chỉ là ở đây thời tiết có hơi nóng một chút, sau đó hắn đã mua một bộ quần áo mới nhân tiện mua luôn khẩu trang, mũ, kính râm để che chắn rất kín đáo. Nếu bây giờ mà còn có người nhìn ra hắn thì cũng phục thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận