Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 732: Quả nhiên là tranh tốt

“Con mẹ nó, sao lại có người?” Tên trộm sửng sốt, dường như không có phản ứng kịp. Bọn hắn trước khi thực hiện đã có kế hoạch, họ đã điều tra qua ở đây sẽ có người hay không, đáp án nhận được là không có người. Nhưng mà tình huống bây giờ là sao? Sao lại có nhiều người ở đây như vậy.
Có điều, bây giờ gã đã không quan tâm được nhiều như vậy.
Người xung quanh hét lên, dường như bị dọa cho giật mình, hoàn toàn biến thành một mớ hỗn loạn.
Tên trộm lập tức ném ra một quả bom khói, trong làn khói gã cởi bỏ bộ đồ trên người ra rồi chạy trốn khỏi nơi này.
“Con mẹ nó, quả bom khói này cũng mạnh quá rồi đó, khiến mình cũng không thấy được đường phía trước!” Tên trộm xua tay, đẩy khói trước mặt ra.
“Mẹ nó, mẹ nó…” Một loạt tiếng chửi bậy được thốt lên.
Tên trộm khẽ nhíu mày, gã phát hiện chân mình đang giẫm lên tay một người đàn ông.Vốn dĩ định nói lời ‘xin lỗi’ thì đột nhiên gã phát hiện tên đàn ông này hình như vừa nói tiếng Hàn, thế là hắn nổi giận: “Con mẹ nó, cây gậy chết tiệt, ông đây ghét nhất chính là đám cây gây các người.”
Vừa nói xong, một chân đạp thẳng vào mặt Kim Hyun Min sau đó nhanh chóng rút lui.
Kim Hyun Min lập tức ngất xỉu tại chỗ, trên mặt đều là vết máu, cằm và mũi đều bị xiêu vẹo.
Đáng tiếc hiện trường quá loạn, lại có khói bao phủ, căn bản không ai phát hiện ra Kim Hyun Min.

Khói tiêu tan.
Kim Hyun Min nằm ở đó, không biết sống hay chết, đám fan hâm mộ bốn phía đều hét chói tai, người tổ chức hội diễn sớm không biết đã chạy đi đâu rồi. Bọn hắn tiếc mạng nhất, gặp phải vấn đề chắc chắn là người đầu tiên chạy đi rồi.
Người quản lý vẻ mặt hoang mang, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Khi nhìn thấy Kim Hyun Min đang nằm ở đó thì vội vàng chạy đến: “Hyun Min, Hyun Min…” Khi nhìn rõ khuôn mặt Kim Hyun Min vốn rất khôi ngô tuấn tú lại có chút giống nữ, đột nhiên lại bị thay đổi thành ra như này, càng làm cô ta hoảng hốt. Cô lấy điện thoại ra nhanh chóng báo cảnh sát.
“Chết dở rồi…chết dở rồi…” Sau khi gọi điện thoại xong, người quản lý ngồi phệt trên mặt đất, tất cả đều toi rồi. Khuôn mặt đẹp trai của Hyun Min là phẫu thuật thẩm mỹ mà có. Bây giờ bị hủy thành như vậy, cũng không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể phục hồi trở lại, mà khi phục hồi trở lại sợ rằng hoa cải vàng đều tàn luôn rồi.
Cô ta biết, fan hâm mộ ở Trung Quốc rất nhiều, lúc phất lên thì bạn chính là cha mẹ ruột của bọn họ, nhưng mà bọn họ đều rất thực tế, thứ bọn họ nhìn đều là khuôn mặt. Nếu như khuôn mặt không còn, chớp mắt một cái thì bọn họ sẽ lao vào vòng tay của một minh tinh khác.
Người quản lý ngồi phệt trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn.

Năm tên trộm.
Đã tập hợp được bốn tên.
Ở một nơi vắng vẻ.
Người phụ nữ đóng vai làm sản phụ, lấy đồ từ trong ngực ra, mặt lộ ý cười: “Thế nào? Kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tồi đấy chứ!”
Người đàn ông đóng vai làm bác sĩ cười nói: “Ừm, thật là không tồi, diễn rất giống, có điều hành động lúc đó của cô đã dọa cho bọn tôi một trận. Sao cô không lấy tranh của Nguyệt Thu Cư Sĩ, mà lại lấy bức tranh này?”
Người phụ nữ mang thai nói: “Ngay từ lúc bắt đầu mục tiêu của chúng ta chính là bức ‘Bách hoa đồ’ kia, nhưng sau đó tôi nghe thấy có người nói bức tranh này là kiệt tác xuất sắc cho nên muốn đi em một chút. Không ngờ rằng, vừa nhìn thấy quả thực đúng là như vậy, ký tên trên bức vẽ mặc dù là người chưa từng nghe qua, nhưng chất lượng của bức tranh so với ‘Bách hoa đồ’ kia cao hơn không ít, các anh có thể mở ra xem thử.”
Ba người bên cạnh gật đầu, sau đó lấy bức tranh kia bày ra, khi nhìn thấy thì lập tức cười lớn: “Quả nhiên là tranh tốt!”
Bọn họ đều là trộm, đối với tác phẩm nghệ thuật tốt hay xấu đều có chút nghiên cứu, bức tranh này so với ‘Bạch hoa đồ’ của Nguyệt Thu Cư Sĩ cao hơn mấy bậc chứ không phải là một bậc.
“Ủa, sao tiểu Trương vẫn chưa đến?” Tên cướp đạp bay Kim Hyun Min nhướng mày nói: “Lúc tôi đi, anh ta ở trong đám người trốn đi, theo lý mà nói thì bây giờ phải đến rồi chứ, trừ khi đã xảy ra chuyện?”
“Không thể nào, tiểu Trương rất cảnh giác. Hơn nữa lại là trốn trong đám người, không thể nào bị phát hiện được. Ồ, mọi người xem, người đến rồi kìa!” Tên trộm đóng vai bác sĩ nam cười nói.
Nơi xa.
Một người đàn ông vội vàng chạy tới, dường như rất cảnh giác. Khi nhìn thấy đồng bọn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhiều người lực lượng lớn, cảm giác an toàn cũng đủ rồi.
“Tiểu Trương, sao anh chậm vậy?”
Tiểu Trương: “Tôi cũng không muốn chậm như vậy, nhưng khi tôi ở hiện trường trốn trong đám người, phát hiện Nguyệt Thu Cư Sĩ đứng cùng chỗ với một tên thanh niên trẻ, người này nhìn tôi rồi nở nụ cười. Nụ cười đó, giống như là biết tôi làm cái gì vậy, trong lòng tôi có chút căng thẳng nên phải đi lòng vòng thêm vài chuyến.”
Đám người lắc đầu nói: “Không thể nào, đây nhất định là ảo giác của anh rồi, sao họ có thể phát hiện ra anh được. Có điều chuyện này chúng ta phải làm cho gọn vào, đợi chút nữa liên hệ với khách hàng cũ xem bức tranh này đáng giá như thế nào, tôi nghĩ so với ‘Bách hoa đồ’ kia đáng giá hơn rất nhiều đấy.”
Tiểu Trương gật đầu đáp: “Ừm, tôi nghĩ cũng là do tôi căng thẳng quá thôi, sao có thể có người phát hiện ra tôi được chứ!”
Những tên cướp nhìn nhau rồi cười, làm xong chuyện này cũng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận