Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 772: Tiền trãm hậu tấu

“Đừng đứng ở cửa nữa, đợi lát nữa nếu để viện trưởng nhìn thấy, bắt lính đi mà bắt được chúng ta thì sẽ là bi kịch rồi."
"Đúng, đúng, mau lui lại."
Đối với sinh viên, loại hoạt động này căn bản là lãng phí thời gian. Tuy là do viện trưởng tổ chức nhưng bọn họ không có hứng thú. Có thời gian này, còn không bằng làm việc khác. Ví dụ như lên mạng, cùng bạn gái đi dạo phố, làm chút chuyện thú vị.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại ở cổng trường đại học.
Lâm Phàm xuống xe, vẫy vẫy tay với Triệu Minh Thanh, Triệu Minh Thanh lập tức tiến lên: "Lão sư…”
“Ừm, tổng cộng có mấy người?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh hơi xấu hổ: "Chỉ có hai sinh viên.”
Lâm Phàm không nghĩ như vậy, sau đó xua tay nói: "Không sao, hai người thì hai người. Nhiều người lại không chiếu cố đến nơi đến chốn. Điểm dừng chân đầu tiên chúng ta chọn đi Giang Ninh đi."
“Được." Triệu Minh Thanh cũng không hỏi vì sao, dù sao lão sư bảo đi đâu vậy thì đi đó.
Bên trong xe có chứa một số công cụ, đó là những thiết bị cần thiết khi khám chữa bệnh.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng nhìn người trẻ tuổi này cảm thấy tuổi tác không khác mấy với bọn họ, nhưng hình như cảm giác quan hệ rất thân mật với Viện trưởng Triệu, không biết rốt cuộc là quan hệ gì. Chẳng lẽ cũng là học sinh của trường sao?
Nhưng mà hình như trong học viện không có người lái xe Mercedes.
....
Phố Vân Lý.
Điền Thần Côn nhìn đồng hồ. Hiện tại đã tám giờ rưỡi nhưng Lâm Phàm còn chưa tới. Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước nhất thời ông ấy cảm thấy không ổn.
Lúc này, cửa hàng dần dần lại có người đến cửa.
Bởi vì bây giờ mới tám rưỡi nên người dân cũng không vội vàng, đứng ở cửa nói chuyện với nhau.
"Hôm nay không biết ông chủ nhỏ muốn bán bao nhiêu phần, có thể vẫn bán hai mươi phần hay không nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, ông chủ nhỏ là người có lòng như vậy, khẳng định sẽ bán hai mươi phần."
"Anh đừng nói nữa, liên tục hai ngày anh mua được bánh, thật sự quá hâm mộ rồi."
"Ha ha, biết làm sao được, may mắn thôi."
"Trước kia mười phần bánh kếp căn bản là không đủ chia nên lương tâm của ông chủ nhỏ trỗi dậy, mỗi ngày tăng thêm mười phần, thật sự quá hạnh phúc."
"Thần Côn, có phải ông bị bệnh không? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Điền Thần Côn cúi đầu nhìn thời gian, sau đó xua tay: "Không có, không có. Tôi đang nghĩ xem sao cậu ta còn chưa tới.”
"Vội cái gì? Bây giờ mới chỉ có tám rưỡi, bình thường ông chủ nhỏ toàn là gần chín giờ mới tới, chờ một chút cũng không sao.”
Điền Thần Côn tim đập rất nhanh, luôn có cảm giác không thích hợp.
Ông chủ nhỏ có lương tâm trong miệng các anh, chưa chắc đã có lương tâm đâu.
Chuyện bất thường xảy ra tất có biến.
Bình thường ngay cả mười phần tên nhóc này cũng lười làm, tuyệt đối sẽ không vô cớ làm hai mươi phần. Đánh chết ông ta cũng không tin đây là lương tâm trỗi dậy .
Đinh đinh!
Đúng lúc này, Điền Thần Côn nhìn thấy điện thoại của Lâm Phàm gọi tới.
Đột nhiên, ông ta cảm thấy cuộc điện thoại này có gì đó không ổn.
Nhưng lúc này, không nhận cũng không được.
"Alo, Thần Côn, sắp tới tôi không có thời gian ở trong cửa hàng, ông nói với dân chúng hộ tôi...." Lâm Phàm còn chưa nói hết, đã bị Điền Thần Côn cắt ngang.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Lâm Phàm: "Trên xe, sắp ra khỏi Thượng Hải rồi.”
“Mẹ kiếp!” Trong lòng Điền Thần Côn như sụp đổ, đây lại là chuyện gì nữa đây. Tôi đã nói rồi, tên nhóc này đã bao giờ có lương tâm chứ. Thì ra tất cả đều là thủ đoạn, đây gọi là tiền trảm hậu tấu, đi trước rồi nói sau, giao cục diện rối rắm giao lại cho mình.
"Được rồi, không nói nữa, tối hôm tôi qua không ngủ được, tôi cúp máy trước. Mọi việc ông cứ xem mà giải quyết. Mười mấy hai mươi ngày nữa thì tôi sẽ về." Lâm Phàm nói.
Tút tút…
Điện thoại truyền đến âm thanh ngắt cuộc gọi .
Điền Thần Côn cầm điện thoại di động mà không biết nên nói cái gì. Sau đó ông ta nhìn về phía dân chúng, nuốt nước miếng, khóc lớn trong lòng.
"Tôi hận cậu..."
Trên xe.
Lâm Phàm tươi cười, vĩnh viễn không thể nói trước mình sẽ đi đâu. Nếu không thật sự là có thể không đi được mất.
Còn chuyện phía sau cứ giao cho Điền thần côn. Hắn tin tưởng Điền Thần Côn nhất định có thể làm tốt.
Mở Weibo.
"Giang Ninh, tôi tới đây...."
Ngay lập tức có người bình luận.
"Ông chủ nhỏ, cậu mau trở về đi, cậu thật sự quá vô lương tâm."
"Ông chủ nhỏ, cậu mau trở về đi, cậu thật sự quá vô lương tâm."
......
Ngay lập tức, tất cả những người theo dõi, tất cả đều bình luận câu này.
"Mẹ kiếp, vậy mà bị phát hiện nhanh quá." Lâm Phàm có hơi bất đắc dĩ, mình đã bỏ chạy thì nhất định là không thể quay về được.
Nhiệm vụ ơi, tôi đến đây, thời gian này chắc chắn sẽ hoàn thành.
Trang kiến thức số mười một, chờ tôi đến.
"Lão sư...." Triệu Minh Thanh gọi.
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng nghe nói như vậy thì nhất thời ngây ngẩn cả người, giống như mình vừa nghe lầm.
Lâm Phàm không tiếp lời Triệu Minh Thanh mà cười nói: "Viện trưởng của các cô cậu là học trò của tôi, lần khám bệnh tình nguyện này chính là do tôi tổ chức, hai người phải học tập thật tốt nha.”
Hai người trợn mắt há hốc mồm, lập tức không còn lời nào để nói.
Cú sốc quá lớn, lớn đến mức họ không thể phản ứng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận