Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 184: Anh Kim rời khỏi

Ngô Thiên Hà gật gật đầu: "Là thật! Vị đại gia này mọi người có lẽ không biết, nhưng trong nhà mọi người chắc là đều dùng đồ vật do xí nghiệp ông ấy sản xuất đó."
Xôn xao!
Người dân choáng váng, không nghĩ tới lại là đúng sự thật.
“Ngô lão sư, thật sự là ông đã chỉ dẫn một thiếu niên bình thường trở thành triệu phú sao?” Một thanh niên hỏi.
Ngô Thiên Hà không có che dấu, dù sao đây cũng không phải là chuyện không thể để người khác biết: "Chuyện này từng có, nhưng mà cũng không có khoa trương như vậy, chỉ có thể xem như chỉ dẫn một con đường mà thôi."
......
Lâm Phàm trong lòng ngầm cười. Tình huống bây giờ như thế này cũng không tồi, thực lực của Ngô Thiên Hà vẫn rất mạnh, tọa trấn cửa hàng cũng không có vấn đề gì.
"Các vị, các vị có thể yên tâm, đây cũng là một vị đại sư. Nếu không tin mọi người có thể tiếp tục tìm hiểu cho rõ ràng. Còn nếu như đã không còn nghi ngờ gì thì có thể bắt đầu tính quẻ rồi." Lâm Phàm nói.
Chỉ cần đẩy Ngô Thiên Hà lên, như vậy hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau!
Đã bán hết sạch toàn bộ mười phần bánh kếp, những người dân được lựa chọn đều có vẻ mặt hưởng thụ. Họ lại lần nữa bộc phát ra biểu tình khoa trương kia. Nếu như không phải người dân đến mua bánh kếp đã quen với loại tình huống này thì chỉ sợ đã bị dọa chết khiếp.
Bánh kếp ma thuật hoàn toàn trở thành đặc sản lớn nhất của phố Vân Lý.
Nhiệm vụ tri thức trang thứ ba của bách khoa toàn thư vẫn chưa hoàn thành. Vốn dĩ hắn tưởng rằng trải qua sự kiện Hàn Lục có thể làm cho mình hoàn thành nhiệm vụ nhưng tất cả đều là do mình suy nghĩ nhiều. Đợi lâu như vậy vẫn không có một chút tin tức. Tuy nhiên những thứ này đều không sao cả, hiện tại hắn sống rất tốt. Nhiệm vụ cũng không có yêu cầu về thời gian, cứ như vậy sẽ chậm rãi đến thôi. Cuộc sống này có đôi khi quá mệt mỏi, có đôi khi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Ông chủ nhỏ, sau này chúng ta làm thêm vài phần bánh nữa đi, mười phần thật sự không nhiều lắm. Anh nhìn xem, hiện tại người xếp hàng càng ngày càng nhiều, một trăm số mà chỉ rút mười số thì thật sự rất khó khăn." Một người dân nói.
Lâm Phàm áy náy nói: "Thật xin lỗi! Tôi cũng không có biện pháp nào, mỗi ngày tôi có quá nhiều chuyện, thật sự là bận rộn vô cùng.”
Người dân kia chớp chớp mắt, ông chủ nhỏ, cậu đang trêu chọc tôi đấy à? Tuy nhiên anh ta cũng không nói gì nữa. Cái bánh kếp này quá mỹ vị, vì hương vị này, anh ta có thể tha thứ tất cả. Cho dù ông chủ nhỏ điên cuồng như vậy thì anh ta cũng sẽ không tức giận.
Một tên du côn xếp hàng mấy ngày nhưng vẫn không được chọn thì nổi giận, nhất là hôm nay lại không được bánh thì lại càng bộc phát.
"Ông chủ nhỏ, cậu thật sự quá đáng! Có phải cậu cho rằng chúng tôi đều thích ăn bánh kếp này cho nên cậu mới hạn chế đúng không? Nếu chúng tôi không ăn nữa thì cho dù mỗi ngày cậu bán năm phần cũng không bán được. Dù sao sau này tôi tuyệt đối sẽ không xếp hàng nữa, mấy người tỏ ra có cốt khí đi xem nào, dáng vẻ hiện tại của hắn ta đều là do mọi người chiều chuộng đấy." Tên đàn anh nói không sai, rất đúng, rất có đạo lý, đồng thời sau khi nói xong anh ta cũng cảm thấy tâm trạng của mình sảng khoái lên không ít, đây chính là một loại phát tiết.
"Được! Nói rất hay! Người anh em này, anh nói quá đúng. Về sau anh ngàn vạn lần đừng đến cướp chỗ với chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng sẽ xem thường anh."
"Đúng vậy! Thiếu một người chính là ít đi một người, tốt nhất mọi người đều đi để một mình tôi mua mười phần. Chuyện này rất sảng khoái đó nha."
Tên đàn anh vừa mới hào hùng ba hoa kia nhìn thấy cảnh này thì thật sự không biết nên nói cái gì.
Cốt khí!
Cốt khí của mọi người đâu rồi?
Lâm Phàm lắc đầu: "Các vị, mỗi ngày mười phần đã là cực hạn của tôi. Nếu như không có ai đến mua thì tôi cũng thoải mái. Tôi chủ yếu làm vẫn là vì chiếu cố một ít khách hàng cũ mà thôi."
"Ông chủ nhỏ, cậu đừng có ngừng bán đấy! Chúng tôi đều có thể ủng hộ cậu, mỗi ngày mười phần không một lời oán hận. Về sau ai dám nói lung tung ở trước mặt ông chủ nhỏ thì đừng trách tôi chửi người."
"Đúng vậy! Sau này anh không mua thì không mua, cứ để chúng tôi mua. Nhất định phải làm như vậy làm gì? Đi đi! Lần sau nhìn thấy anh tới đây thì chúng tôi cũng không hoan nghênh anh."
"Bánh kếp của ông chủ nhỏ là mỹ vị nhất trên nhân gian. Nếu như ở thời cổ đại, có lẽ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể ăn được. Những dân chúng bình thường như chúng ta có thể được thưởng thức được loại mỹ vị này đã là một loại phúc phận, sao còn chưa thỏa mãn chứ?"
"Đồng ý!"
"Đồng ý +1!"
"Cho dù mỗi ngày đều không đến lượt nhưng ngửi thấy mùi vị này tôi cũng đã thỏa mãn rồi."
......
Lâm Phàm đã phục, sau đó chào hỏi mọi người rồi trở lại cửa hàng nằm một chỗ chơi điện thoại di động.
Hot search Weibo.
"Anh Kim ôm bệnh rời khỏi vị trí giám khảo "Giọng ca triển vọng", giám khảo mới tạm thời đã được định.”
Quả nhiên Anh Kim đã rời khỏi, có lẽ vẫn là bởi vì chuyện ngày hôm trước đã làm bà ta không ở lại được chương trình “Giọng ca triển vọng” nữa. Cho dù ở lại cũng rất mất mặt.
Về phần Ngô Hoán Nguyệt có thể đạt được vị trí thứ mấy thì phải xem chính bản thân cô ấy. Dù sao đây cũng là trận đấu công bằng, mà mình cũng là người công bằng không giống như Anh Kim kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận