Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 951: Là anh?

Lúc này, giọng điệu hách dịch hoàn toàn bộc phát ra.
Đùng!
Thường thiếu gia dùng chân đá cái ghế đổ lăn ra đất: “Họ Hà, ông nhớ kỹ cho tôi. Nếu ông dám đùa giỡn bọn tôi chắc ông phải biết hậu quả là gì.”
Hà Minh Huy vội vàng nói: “Không có, Thường thiếu gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng Lâm đại sư đến đây làm tôi rất khó xử. Chuyện này tôi không tham dự nữa, mọi người tự thỏa thuận với nhau đi. Nếu có thể giải quyết trong hòa bình là tốt nhất, còn nếu không thể hòa giải thì tôi cũng đành chịu, mong mọi người thông cảm.”
Hà Minh Huy không muốn tham dự vào chuyện này, lập tức đẩy trách nhiệm đi.
Anh ta không thể đắc tội hai bên, đành phải để họ tự giải quyết với nhau.
Lâm Phàm cười ha hả, không nghĩ đến chuyện sẽ đến tình trạng thế này. Biện pháp Hà Minh Huy nghĩ cũng khá tốt, tuy nhiên có thể ngầm hiểu, xem ra lai lịch hai người này không đơn giản.
Thái độ Thường thiếu gia phách lối nhìn Lâm Phàm: “Thằng nhóc, mày biết bọn tao không? Mày có tin tao có thể khiến cho từ nay về sau hai cô gái này không tồn tại nổi trong làng giải trí nữa hay không? Mày có tin không?”
Vẻ mặt Lâm Phàm vẫn bình tĩnh đáp: “Thường thiếu gia đúng không? Tôi không muốn làm lớn chuyện nhưng tôi cũng không sợ gặp chuyện. Các anh giữ người khác, tôi không can thiệp. Nhưng các cô ấy là bạn tôi, nếu các anh nể mặt, tôi không phải người không biết chuyện. Sau này có gì tìm tôi, tôi sẽ không từ chối.”
“Bà mẹ, mày là thằng nào? Nể mặt mày hả? Mày có bản lĩnh cỡ nào? Chỉ sợ vừa có chuyện là mày đã tè ra quần mất rồi.” Thường thiếu gia to tiếng, lập tức bước đến, đưa tay ra muốn vả mặt Lâm Phàm.
Nhưng lúc này Lâm Phàm bắt lấy bàn tay Thường thiếu: “Không nể mặt thật à?”
Ánh mắt Thường thiếu ngang ngược: “Mặt mũi? Mẹ mày, giá trị của mày đủ để tao nể mặt hả?”
Lâm Phàm thở dài khó xử: “Cho thể diện mà không cần, tiên lễ hậu binh. Nếu đã muốn vậy thì nhào vào đi.”
Bốp!
Ngay lúc này, tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Hà Minh Huy cảm thấy choáng váng, anh ta không nghĩ Lâm đại sư dám ra tay.
Cái này…
Lâm Phàm vung nắm đấm, nện Thường thiếu gia ngã xuống đất, sau đó mắng: “Nhớ cho kỹ, tôi không kiếm chuyện nhưng tôi không sợ phiền phức. Đã cho mấy người thể diện còn làm phách như vậy. Các người không thử hỏi thăm xem Lâm Phàm tôi có phải là người dễ chọc vào không?”
Thân thiếu gia gần đó thấy cảnh này, giơ ghế lên đập vào Lâm Phàm: “Con mẹ mày, tự tìm đường chết.”
Lâm Phàm bắt lấy ghế, ném ngược trở lại, nện cả hai người xuống đất.
Một tay nắm lấy cổ áo Thường thiếu gia, kéo gã từ dưới đất lên: “Bây giờ có nể mặt không đây?”
Thường thiếu gia bị đánh đến choáng váng đầu óc, gã không nghĩ đối phương dám ra tay thật: “Mày biết tao là ai không?”
“Không quan tâm mày là ai. Ông trời có xuống đây cũng vô dụng.” Lâm Phàm tiện tay tát một bạt tay, khiến hắn lăn nhào trên mặt đất.
Hai người Trần Vận Y và Lạc Đan sợ hãi đứng yên, tình cảnh trước mắt đã khiến các cô hoảng hốt.
Các cô không ngờ Lâm đại sư thật sự ra tay.
“Tiêu đời rồi.” Hà Minh Huy hết hồn: “Lâm đại sư, cậu không đánh được đâu. Hai người này là đại thiếu gia ở thủ đô, cậu đang gây rắc rối cho mình đó.”
Anh ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào, sau đó sợ rằng không chỉ mình Lâm đại sư xui xẻo mà cả anh ta cũng xúi quẩy theo.
Đây chính là đánh cho đã tay mà không nghĩ đến hậu quả.
“Mấy người làm gì vậy hả?” Đúng lúc này, Trâu Thiên Phúc đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng lộn xộn trước mặt cũng rất ngạc nhiên: “Mọi người đã xảy ra chuyện gì? Sao đánh nhau thế này?”
“Đại thiếu gia!”
Thường thiếu gia và Thân thiếu gia thấy có người đến lập tức vui mừng nhưng sau đó vẻ mặt lúng túng, họ cho rằng mình bị mất mặt, hơn nữa còn mất mặt trước mặt Đại thiếu.
Quan hệ của họ và Đại thiếu gia không thân thiết lắm, chỉ là người chung một giới, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với nhau.
Lần này đến Thượng Hải, vốn chỉ có hai người họ đến nhưng không biết vì sao vị Đại thiếu gia này biết tin, thế là anh ta theo họ đến Thượng Hải. Chuyện này là niềm vui bất ngờ cho họ, cảm thấy đây là cơ hội để họ thể hiện.
Nhưng làm sao họ biết bây giờ xảy ra chuyện thế này, đúng là đã gây chuyện xấu hổ trước mặt Đại thiếu gia.
Lúc này ánh mắt hai người họ nhìn Lâm Phàm, tràn ngập oán hận, ước gì có thể băm da xẻ thịt hắn.
Hà Minh Huy nghe bọn họ gọi “Đại thiếu gia” lập tức nhìn Trâu Thiên Phúc, trong lòng đắn đo, chẳng lẽ đây chính là nhân vật khủng bố mà hai người họ nhắc đến sao?
Trong lòng cuộn tràn sóng dữ.
“Ủa?”
Đôi mắt Lâm Phàm và Trâu Thiên Phúc nhìn nhau, hơi ngạc nhiên.
“Là anh?”
Hai người đồng thanh lên tiếng, có vẻ không dám tin.
Lúc này, vẫn là Trâu Thiên Phúc chủ động cất lời: “Thì ra anh ở đây, tôi đến phố Vân Lý không tìm thấy anh, nhưng mà chuyện này…”
Lâm Phàm cười: “Sao Đại thiếu gia ở đây vậy? Hai người này là bạn của anh hả?”
Trâu Thiên Phúc nhìn hai người, hơi ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Ừ, là bạn bè tôi.”
Khi Đại thiếu gia nói hai chữ “bạn bè”, Thường thiếu gia và Thân thiếu gia cảm động muốn rớt nước mắt, bọn họ không ngờ Đại thiếu gia nhận họ là bạn bè.
Cơn nóng giận trong lòng vì bị Lâm Phàm đánh bỗng tan biến không còn lại gì, chỉ còn lại niềm hưng phấn trào dâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận