Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 234: Sức mạnh thần kỳ của bánh kếp.

Lương Viện biết mình không có khả năng thay đổi chuyện này, trình độ y học hiện nay vẫn chưa thể điều trị được bệnh chán ăn trầm trọng.
Cô ấy chỉ là một y tá nhỏ bé, làm gì có cách nào?
Thật ra đa phần bệnh chán ăn là một loại bệnh áp lực tâm lý. Bệnh chán ăn của Vương Lily là sau này mới có chứ không phải bẩm sinh, thế nhưng thuộc dạng đặc biệt, triệu chứng còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bẩm sinh, khả năng chữa trị rất thấp.
Các bác sĩ đã kết luận, tính mạng của Vương Lily chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là một hai tháng.
Mẹ Vương Lily biết rõ chuyện này, dù bà rất đau lòng nhưng trước mặt Lily bà không hề tỏ ra buồn bã, bà chỉ có thể lén lút lau nước mắt vào lúc không người.
Khi Lương Viện lấy gói bánh kếp trước mặt Vương Lily lại bỗng phát hiện một cánh tay khô đét nắm chặt gói bánh kếp.
Lương Viện sững sờ, vẻ mặt thay đổi, dường như không tin đây là sự thật.
“Chị ơi…”
Mẹ Vương Lily nghe tiếng gọi, nước mắt biến mất, ngẩng đầu nhưng đến khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, đôi mắt bà lóe lên vẻ kinh ngạc không dám tin vào sự thật.
Cánh tay gầy trơ xương như que củi của Vương Lily giơ ra, nắm chặt lấy bánh kếp, trong đôi mắt hõm sâu lóe lên những tia sáng lạ thường.
“Cho… Cho em.”
Giọng Vương Lily có hơi vấp váp, thậm chí có chút run rẩy.
Lương Viện còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó thả lỏng tay, đồng thời nhấn một cái nút: “Gọi chủ nhiệm Chương đến đây mau.”
Chủ nhiệm Chương là bác sĩ điều trị chính của Vương Lily, ông ấy nhất định phải thấy cảnh này.
“Lily, con sao rồi? Con muốn ăn không?” Mẹ Vương Lily vội hỏi.
Vương Lily không đáp, chỉ đưa gói bánh kếp lên mũi, ngửi tới ngửi lui.
Mùi thơm!
Mê say!
Gương mặt khô đét của Vương Lily lộ ra thần sắc làm cho người ta khó tin.
Đó là một vẻ mặt sống động đến khác thường.
Chủ nhiệm Chương đang xem bệnh án nhưng sau khi nghe tin cô bé mắc bệnh chán ăn trầm trọng ở phòng bệnh số ba muốn ăn, lập tức ngưng các việc đang làm lại, hộc tốc chạy sang.
Ông ấy đã tìm rất nhiều tài liệu về các phương án chữa trị thành công, từ trong đến ngoài nước cho người bệnh chán ăn trầm trọng ở phòng số ba. Tuy nhiên đây là một trường hợp đặc biệt khác hẳn với chứng chán ăn thường thấy, mặc dù tương đương với ung thư nhưng xét về góc độ hủy hoại sức khỏe thì còn kinh khủng hơn ung thư.
Dù mắc ung thư thời kỳ cuối đi chăng nữa thì vẫn còn có thể sống thêm một khoảng thời gian, thế nhưng Vương Lily mắc chứng chán ăn này chỉ vỏn vẹn có ba tháng, hơn nữa chứng chán ăn này không giống thông thường. Bệnh chán ăn thông thường thì cần phải mất một thời gian từ một đến hai năm mới bộc phát, nhưng mà bệnh của Vương Lily bộc phát ra chỉ mới có ba tháng mà cân nặng đã giảm xuống mức kinh khủng như thế. Trong lịch sử y học thế giới đã từng có những ca bệnh tương tự, kết quả cuối cùng đều tử vong.
Tỉ lệ tử vong ở mức trăm phần trăm.
Vậy mà bây giờ ông lại đang nghe thấy gì, người bệnh chán ăn trầm trọng hiện tại muốn ăn, hơn nữa không phải ăn đồ ăn của bệnh viện mà là đồ ăn bên ngoài.
Trong phòng bệnh.
Mẹ Vương Lily nín thở.
Vẻ mặt Lương Viện chờ mong.
Chân mày Chủ nhiệm Chương cau lại, chờ đợi.
Những y tá khác nghe tin cũng vây quanh phòng bệnh, mong ngóng, chờ mong.
….
Vương Lily nắm chặt bánh kếp trong tay, đặt ngay đầu mũi.
Ngửi ngửi!
Ngửi ngửi!
Chóp mũi gầy gò, hơi động đậy, giống như đang thưởng thức một món ăn tuyệt vời nhất trên đời.
Bây giờ tất cả mọi người đều không biết, Vương Lily đang chìm đắm trong một bức tranh, khắp nơi đều là hoa, khi biển hoa biến mất cô bé xuất hiện trong phòng học.
Những người bạn học từng chế giễu cô bé đang ngồi tại chỗ mình, mắt vừa nhìn cô bé vừa nhìn chiếc bánh kếp cô bé cầm trên tay.
“Cậu đừng ăn bánh kếp này, ăn xong cậu sẽ trở nên xinh đẹp đấy.” Bạn học ganh tị nói.
Vương Lily cầm bánh kếp, không thèm nhìn đến bạn học: “Mình muốn ăn thì ăn, mình còn muốn ăn hết cái bánh kếp có thể giúp mình xinh đẹp này nữa đấy, mình không thèm quan tâm đến mấy lời ganh tị của các cậu đâu.”
...
“Lily muốn ăn rồi.” Lương Viện thất thanh nói.
“Sao có thể?” Chủ nhiệm Chương sững sờ, không thể tin nổi. Ông ấy làm bác sĩ nhiều năm nhưng chưa gặp trường hợp này bao giờ. Những người bệnh mắc chứng chán ăn đều phải dựa vào vận động tâm lý và điều trị bằng thuốc, bây giờ chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Chẳng lẽ những phương pháp trị liệu trước đây bây giờ mới có tác dụng?
Vương Lily há miệng, đầu lưỡi nhúc nhích giống như không thể chờ được nữa.
Xột xoạt! âm thanh trong trẻo vang lên.
Cắn vào một miếng mềm mại, trong chớp mắt mùi thơm bùng lên khắp khoang miệng Vương Lily, bỗng nhiên vị giác được thức tỉnh giống như được rót vào một sức sống mãnh liệt.
Nuốt vào một miếng.
Vương Lily ngừng lại, ngẩng đầu, từ từ khép đôi mắt, gương mặt vốn đã hốc hác bắt đầu trở nên hồng hào.
Dường như đang chìm trong biển lửa, dường như đang bơi lội giữa biển khơi lại dường như đang sải cánh trên bầu trời.
“Mình là một cánh én nhỏ đang bay lượn trên không trung, đẹp quá…”
Tí tách!
Bỗng hai dòng nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt Vương Lily, dưới ánh hoàng hôn tỏa ra những ánh sáng lấp lánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận