Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 225: Cái này gọi là võ thuật sao?

Hai người dẫn chương trình phát biểu khai mạc trên sân khấu.
Dưới sân khấu.
Mấy người Trương Đào rất lo lắng, tay nắm chặt áo, hô hấp cũng bắt đầu vội vàng. Đây là lần đầu tiên bọn chúng được đến nơi như vậy nên cũng muốn thể hiện bản thân, muốn nói với tất cả mọi người chúng tôi cũng có thể làm được.
Lâm Phàm nói: “Không cần lo lắng, cứ giống như bình thường thôi, phải tin vào bản thân, chúng ta là giỏi nhất.”
“Lâm lão sư! Chúng ta thực sự có thể lên sân khấu sao?”
Lâm Phàm cười khẽ nói: “Tin tôi đi, tôi nhất định sẽ để mọi người lên sân khấu.”
“Lâm lão sư! Cảm ơn lão sư!”
“Cảm ơn làm cái gì? Ta là lão sư, đương nhiên chịu trách nhiệm với mấy đứa rồi!” Lâm Phàm mỉm cười. Hắn đã chuẩn bị xong hết, đợi chút nữa bản thân có thể phát huy.
Mặc dù có thể sẽ đắc tội với nhiều người nhưng hắn cũng không hề sợ hãi.
Người dẫn chương trình nam nói: “Hôm nay, trên sân khấu này, chúng ta sẽ thể hiện tài năng của mình cho mọi người thấy. Bây giờ xin mời thưởng thức màn biểu diễn Đại Thành Quyền do học viên hiệp hội võ thuật Thượng Hải biểu diễn.”
Lúc này, hội diễn chính thức bắt đầu.
Mà màn biểu diễn đầu tiên là do những học viên của Đinh Đức đào tạo.
Sau khán đài.
Đinh Đức cũng hơi căng thẳng: “Cố gắng lên nhé, đừng lo lắng!”
Các học viên hưng phấn gật đầu: “Vâng!”
“Lên đi…”
Bài biểu diễn “Đại Thành Quyền” kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay này không quá oanh động, chỉ nhẹ nhàng như là đi dạo mà thôi. Dù sao đối với khán giả hiện giờ, những thứ này chẳng có gì hay.
Sau sân khấu.
Đinh Đức lau mồ hôi, cuối cùng cũng kết thúc, ông ta thấy là rất hoàn hảo, không có bất kỳ vấn đề gì.
Dưới sân khấu.
Phó hội trưởng Quách ngồi bên cạnh lãnh đạo liên tục vỗ tay, rất tốt, thực sự rất tốt. Tiết mục mở màn rất hoàn hảo, tiết mục tiếp theo chỉ cần tiếp tục phát huy, hội diễn chắc chắn sẽ kết thúc rất hoàn hảo. Sau đó ông ta nhìn về phía mấy người Lâm Phàm, chỉ cần tên nhóc này đừng làm loạn là được. Khi nhìn thấy Lâm Phàm cũng đang vỗ tay, ông ta đã hiểu tên nhóc này không cũng dám làm loạn.
Lâm Phàm nói với những đứa trẻ: “Mấy đứa nhìn xem, lên sân khấu chỉ cần đừng để ý mấy người ngồi phía dưới là người, vậy là được rồi!”
Những đứa trẻ: “…”
Không thể không nói, học viên mà Đinh Đức huấn luyện thực sự rất tốt, màn biểu diễn không có gì sơ xuất, tính thưởng thức rất tốt. Tất nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của ông ta, của người khác thì không giống vậy.
Dưới sân khấu.
“Chẳng có gì thay đổi, năm nào cũng như vậy!”
“Ài! Đi đi đi lại mà thôi, còn có thể biểu diễn ra cái gì nữa?”
“Những vị khách nước ngoài kia rất háo hức xem, còn nghĩ rằng, đầu tư vào học viện võ thuật chuyên nghiệp đầu tiên ở Trung Quốc. Nghĩ rằng muốn làm một ăn hai hay sao, đúng là cảm giác nằm mơ giữa ban ngày mà.”
“Ha ha…”
Trên sóng Livestream.
“Chết tiệt! Ai có thể nói cho tôi biết, đây chính là tinh hoa văn hóa của quốc gia à? Không phải là đang múa sao?”
“Người trên tầng kia, anh đủ rồi đó, có cái để xem là tốt rồi nha!”
“Thật nhạt nhẽo, màn biểu diễn này giống như là cho có, thật là kỳ quái?”
“Đổi kênh, con bà nó, tôi còn tưởng là sẽ có màn biểu diễn đặc sắc gì đó nữa chứ!”
Trên thực tế, chính cư dân mạng mới là những người có gu khó chiều nhất. Bọn họ không cần biết bạn sẽ làm cái gì, không hay thì chính là không hay, nhạt nhẽo thì chính là nhạt nhẽo, sẽ không bao giờ tâng bốc.
Sau sân khấu.
Vương Văn Kiệt gật đầu: “Lão Đinh à! Được đấy, xem ra tiết mục tốt nhất của hội diễn này sẽ thuộc về các anh rồi!”
Đinh Đức khiêm tốn chấp tay: “Những học viên này của tôi cũng chỉ bình thường thôi, sao có thể đuổi kịp anh chứ!”
Vương Văn Kiệt cười cũng không phản bác gì, cảm giác rất hưởng thụ. Ông ta tin rằng tiết mục tốt nhất của hội diễn lần này sẽ là tiết mục Dương Thị Thái Cực Quyền của ông ta. Những người khác đều phải nhường đường mà đứng sang một bên.
Người dẫn chương trình lên sân khấu.
Nam: Dân tộc Trung Quốc có lịch sử lâu đời, có kho báu về văn hóa nhiều không đếm xuể, trong đó bản sắc văn hóa Thái Cực là cơ bản nhất.
Nữ: Xin hỏi thế nào là Thái Cực (người dẫn chương trình dừng lại một lát, sau đó làm cử chỉ bằng tay nói). Nói chung, Thái Cực là một hình tròn âm dương.
Nam: Dựa trên nền tảng văn hóa của Thái Cực, từ khi được thành lập cho đến nay cũng đã hơn bốn trăm năm lịch sử, nó có thể vừa để tập thể dục, vừa có thể phòng thân, cũng vừa có thể tu thân dưỡng tính và thưởng thức phẩm vị.
Nữ: Tiếp theo đây xin mời học viên của chi hội võ thuật Dương Thị Thái Cực Quyền Thượng Hải biểu diễn tiết mục Dương Thị Thái Cực Quyền - Tân Giáp Nhị Lộ
Lâm Phàm nhướng mày, những học viên của Vương Văn Kiệt lên sân khấu. Thái cực là đại biểu của tinh hoa văn hóa Trung Hoa, lúc này tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, tiết mục trọng điểm đến rồi.
Dưới khán đài phó hội trưởng Quách đang cùng những vị khách nước ngoài nhỏ tiếng bàn tán, dường như là đang giảng giải về lai lịch và lịch sử của Dương Thị Thái Cực Quyền. Những vị khách nước ngoài liên tiếp gật đầu cảm thấy rất hứng thú.
Vương Văn Kiệt hô to về phía các học viên: “Mau tập trung mười hai phần tinh thần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận