Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1171: Người thân tới nhận

Đáng tiếc là mãi vẫn không có tủy xương phù hợp. Mà người có tủy xương có mức độ khớp cao nhất là anh chị em trong gia đình. Nhưng em trai ông ta đã chết, đương nhiên là không cần nghĩ đến nữa.
Chờ đợi tủy xương phù hợp mất một tháng cũng không có tin tức, ông ta có chút nóng nảy.
Đột nhiên nghĩ rằng em trai mình có một đứa con trong trại trẻ mồ côi, vì vậy ông ta đã thảo luận và quyết định nhận con nuôi, sau đó đưa cậu bé đến bệnh viện để kiểm tra.
Khâu Diễm Lan lo lắng hỏi: "Ông nghĩ người ta có đồng ý không? Nếu biết chúng ta đến vì điều này thì... ”
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn vợ mình: "Bà không nói, tôi không nói thì ai biết? Huống hồ chúng ta là bác của nó, chúng ta nuôi nấng nó thì có vấn đề gì chứ? Em trai không còn, bác cả như cha. Huống hồ viện phúc lợi người ta có tiền không có chỗ tiêu à? Thiếu một đứa trẻ không phải là tiết kiệm được một khoản tiền sao?”
"Cũng đúng." Khâu Diễm Lan gật đầu nói: "Bệnh tình của ông tốt lên mới là chuyện quan trọng nhất.”
Vương Thừa Sơn gật đầu: "Trước tiên chúng ta đến cục cảnh sát báo cáo đã. Sau đó nhờ cảnh sát dẫn chúng ta đi. Thời gian của tôi không thể chậm trễ được, kiểm tra sớm một ngày, tâm trạng tôi cũng đỡ lo lắng.”
Dần dần, hai người ra khỏi ga tàu cao tốc, chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
......
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
"Anh mập mạp, có thể giúp em không? Em đào không nổi." Một cậu bé nhỏ hơn một chút so với mập mạp, kéo ống tay áo của mập mạp hỏi.
Mập mạp nhìn đối phương, có vẻ hơi không muốn, sau đó tỏ vẻ đứng đắn nói: "Em là con trai, con trai không thể nói mình không được, đào tiếp đi.”
Cậu bé thở dài, đào mệt mỏi quá đi. Sau đó cậu bé lại trở về chỗ của mình, bắt đầu ra sức đào.
Lúc này, một bé gái buộc tóc hai bím đỏ lôi kéo mập mạp: "Anh mập mạp, em cũng đào không nổi.”
Mập mạp vỗ ngực: "Không sao, đừng nóng vội, anh mập mạp sẽ đến giúp em.”
Không chút do dự, ngay cả suy xét cũng không cần, mập mạp lập tức cầm lấy cái xẻng nhỏ nhào vào mặt đất, bắt đầu ra sức đào.
Tại thời điểm này, sự bất công giữa nam giới và nữ đã được thể hiện triệt để.
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả, không nói một câu nào nhưng trong lòng lại điên cuồng chửi bới. Thằng nhóc mập mạp này thật ghê gớm, xem ra chờ sau khi lớn lên, phải chèn ép thật mạnh nó mới được.
Viện trưởng Hoàng và Hàn Lục đứng ở đó nở nụ cười, cảnh tượng này trong mắt bọn họ thật sự rất tốt đẹp. Nhất là viện trưởng Hoàng, nguyện vọng lớn nhất của bà ấy chính là khiến mỗi một đứa nhỏ trong viện phúc lợi đều cảm nhận được hạnh phúc, cảm nhận được ấm áp.
Những đứa trẻ này không có sự quan tâm và chăm sóc của cha mẹ nên họ phải gánh vác trách nhiệm này, khiến bọn trẻ trưởng thành khỏe mạnh, cảm nhận được sức mạnh của tình yêu trên thế gian.
Nhìn những gương mặt tươi cười này, trong lòng Viện trưởng Hoàng tràn ngập vẻ đẹp. Bà ấy vứt bỏ thanh xuân của mình, buông tha quyền theo đuổi tình yêu, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào viện phúc lợi. Công việc bà đã làm mấy chục năm, mỗi khi một đứa trẻ lớn lên thành người hữu dụng trong xã hội, trái tim bà ấy vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào.
Không cần bọn nhỏ báo đáp lại, chỉ cần bọn trẻ có thể khỏe mạnh và vui vẻ trưởng thành.
Bà ấy đứng đó nhìn Lâm đại sư và Hàn Lục, tảng đá trong lòng bà ấy như đã được buông xuống. Ít nhất khi bà ấy già rồi, không thể động đậy thì vẫn còn có người thật lòng quan tâm đến viện phúc lợi.
Bạn bè của bà ấy nói rằng bà ấy ngu ngốc nhưng bà ấy lại không nghĩ như vậy. Cuộc sống vội vàng mấy chục năm, có người cho rằng làm chuyện như vậy mới có ý nghĩa. Mà bà thì cho rằng, điều có ý nghĩa nhất là nhìn thấy mỗi đứa trẻ lớn lên thành người. Mặc dù một số đứa trẻ lớn lên, rời khỏi nhà phúc lợi rồi không trở lại thăm, nhưng bà ấy cũng không hề phàn nàn.
Buổi chiều!
Lâm Phàm không trở về mà ở lại viện phúc lợi ăn cơm cùng bọn nhỏ, sau đó tiếp tục làm việc, bắt đầu bắt tay vào trồng hoa.
Những đứa trẻ làm việc chăm chỉ cũng cảm thấy rất hạnh phúc, bọn chúng thể hiện sự hứng thú chưa từng có.
"Viện trưởng Hoàng, phiền bà mở cửa." Một cảnh sát ở bên ngoài hét lên.
Viện trưởng Hoàng nhìn ra ngoài cửa, trong lòng hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi mở cửa, sau đó hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm cũng nhìn lại, không biết ba người này tới đây làm gì.
Nhưng khi nghe cảnh sát nói ra sự việc, Lâm Phàm không khỏi nghiêm túc lại.
Cảnh sát cười nói: "Viện trưởng Hoàng, hai vị này từ Thanh Hà tới đây, là bác trai, bác gái của Vương Dương Dương. Bọn họ đến cục cảnh sát báo cáo qua, chuẩn bị đón Vương Dương Dương trở về, cho nên tôi dẫn bọn họ đến gặp mặt một chút.”
Viện trưởng Hoàng nhìn hai người, sau đó nhìn về phía cảnh sát: "Đã xác định thân phận chưa?”
Đây không phải là viện trưởng Hoàng không tin, mà là không hy vọng sau khi cứu đứa nhỏ ra, lại đưa nó về ổ trộm.
Cảnh sát gật đầu: "Ừm, điều tra qua, không có vấn đề gì, hơn nữa đều có công việc ổn định, cũng thật sự là thân nhân của Vương Dương Dương.”
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận