Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1206: Ông nghĩ có thẻ bỏ túi bọn tôi được sao?

Đối phương nhiều người, hơn nữa mỗi một người nhìn qua đều không giống người hiền lành, đều là loại hung thần ác sát.
Vân Tuyết Dao hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại: "Anh Lâm đừng sợ, nơi này là Hào Giang, bọn họ sẽ không dám làm gì đâu, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Lâm Phàm nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe được một người phụ nữ nói sẽ che chở mình? Có chút thú vị đấy.
Đột nhiên, hành động của Vân Tuyết Dao lại khiến Lâm Phàm kinh ngạc.
"Anh Lâm, anh ở trong xe đừng ra ngoài, tôi sẽ đi ra giải quyết." Vân Tuyết Dao mở cửa xe ra, dũng cảm đi ra ngoài. Nhưng thân thể run rẩy đã làm lộ hoàn toàn trái tim đang sợ hãi của cô.
"Nơi này là Hào Giang, rốt cuộc ông muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói đi.” Vân Tuyết Dao nhìn thẳng đối phương nói.
Lúc này, một tên đàn em liếm môi, "Anh Chương, em muốn chơi con đàn bà này.”
Một tên đàn em khác cũng ồn ào nói: "Em cũng muốn làm, thật con mẹ nó xinh đẹp mà, đúng là quá mê người.”
“He he, chúng mày nói xem nếu chúng ta đều cùng nhau làm, con đàn bà này cuối cùng sẽ mang thai con của ai trong chúng ta?”
"Ha ha...."
Lời nói dơ bẩn truyền đến trong tai Vân Tuyết Dao, cô ta tức giận cắn chặt răng, ngọn núi tức giận cũng dâng lên từng chút một.
Chương Nguyên vuốt cằm: "Cô Vân, cô nghe thấy không? Đám đàn em của tôi đều muốn chơi cô đấy. Hay là cô thỏa mãn bọn họ rồi tôi sẽ thả các cô rời đi?”
"Ông đừng quá đáng." Vân Tuyết Dao giận dữ quát. Nếu như có cơ hội, nhất định cô sẽ khiến những người này phải trả giá đắt.
"Ôi chao, sao cô Vân lại không biết nói đùa như vậy. Mỹ nhân nũng nịu như cô sao tôi nỡ để nhiều người chơi cô chứ. Muốn chơi cũng chỉ có thể một mình tôi chơi cô thôi. Nhưng giờ tôi có chuyện muốn cô Vân hỗ trợ, chỉ là không biết cô Vân có đồng ý nể mặt tôi hay không?" Chương Nguyên nói.
"Chuyện gì?" Trong đầu Vân Tuyết Dao đang tự hỏi, rốt cuộc nên giải trừ nguy hiểm trước mắt này như thế nào. Nơi này bình thường không có người ở, nếu như chờ sắc trời tối đen thì sẽ càng không có người.
Chương Nguyên búng tay một cái: "Rất đơn giản, tôi muốn có cổ phần của sòng bạc, hợp đồng tôi cũng đã mang đến, chỉ xem cô Vân có nể mặt hay không nữa thôi.”
"Không có khả năng, ông nghĩ cũng đừng nghĩ." Vân Tuyết Dao quyết đoán từ chối nói.
Chương Nguyên cười lạnh: "Vậy cũng đừng trách tôi. Đám đàn em của tôi đã thật lâu không chạm qua phụ nữ, nếu như chơi hỏng cô Vân thì cũng đừng trách tôi ra tay độc ác. Còn tên tiểu bạch kiểm này, từ nay về sau cũng chỉ có thể trở thành phế nhân, khi đó quả thật là đáng tiếc đó nha.”
Lúc này, Lâm Phàm đã không nghe nổi nữa, hắn mở cửa xe đi ra.
Vân Tuyết Dao vội vàng nói: "Anh Lâm, anh trở về xe đi, việc này tôi sẽ giải quyết." Sau đó ánh mắt cô ta nhìn về phía Chương Nguyên: "Được, cho ông cổ phần nhưng nhất định ông phải thả chúng tôi rời đi.”
Hiện tại tạm thời thỏa mãn yêu cầu của đối phương, chờ đến nhà họ Vân, những tên khốn này muốn nắm cổ phần sòng bạc nhà họ Vân thì cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không.
Chương Nguyên nở nụ cười: "Được, người thức thời là trang tuấn kiệt. Cô Vân không hổ danh là cô Vân. Đương nhiên để phòng ngừa cô Vân phản bội, chúng tôi phải có chút bảo đảm mới được. Hôm nay tôi đành vất vả một chút, cùng cô Vân chơi đùa một hồi xe chấn, lưu lại chút kỷ niệm mới được. Nếu sau này cô Vân đổi ý, tôi cũng dễ đem mấy thứ này lan truyền khắp thế giới.”
"Ông...." Vân Tuyết Dao vừa định nói gì đó, lại bị Lâm Phàm cắt đứt.
Chỉ thấy Lâm Phàm đứng ở trước mặt Vân Tuyết Dao, ánh mắt nhìn về phía Chương Nguyên: “Ông cho rằng chỉ dựa vào những tên phế vật này có thể bỏ túi bọn tôi sao? Tôi nghĩ ông nhầm rồi đấy.”
Chương Nguyên vừa nghe thì nhất thời tức giận: “Chém chết cái tên tiểu bạch kiểm này cho tao.”
"Dừng tay...."
Vân Tuyết Dao luống cuống, nhưng những người này coi như không nghe thấy mà đã xách dao chém tới.
“Anh Lâm, chúng ta chạy mau.” Vân Tuyết Dao sợ hãi, bên phía đối phương có 45 người, đợi đến khi kết thúc trận chiến thì kết quả chắc chắn anh Lâm sẽ bị chém thành đống thịt nhão nhoẹt, vô cùng thê thảm. Hơn nữa, chỉ sợ bản thân cô cũng không thoát khỏi độc thủ của họ.
Còn không bằng chạy trốn. Dù có chết cũng quyết không để bản thân rơi vào tay đối phương.
Chương Nguyên chắc chắn sẽ không cho bọn họ quá nhiều thời gian, đợi đến khi người của nhà họ Vân đến thì cũng đã quá muộn rồi.
Hắn biết lão già của nhà họ Vân coi trọng nhất là chữ tín. Mà trên sòng bạc, hắn với Vân Tuyết Dao đánh cược lớn như thế chính là khiến Vân Thái Niên đi ra.
Cuối cùng ép họ phải đàm phán, để cho gã có cơ hội nhập cổ phần trong sòng bạc. Thế nhưng còn chưa biết thành công hay không thì đã bị cái tên nhóc này làm cho mơ hồ, cho nên gã làm sao có thể nhịn được.
Mà hiện tại, hành động của gã rất cực đoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận