Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 650: Động đất cấp chín

“Đúng rồi, thiếu chút nữa là tôi quên mất.” Lâm Phàm mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt cô gái trên dưới đánh giá một chút, đúng là không tệ nha. Dáng người tuyệt mỹ dung mạo cũng xinh đẹp, chỉ là có hơi chút bạo lực.
Đối mặt với ánh mắt không chút kiêng dè của Lâm Phàm, Mộ Linh Linh trong lòng phẫn nộ, nhưng không thể làm gì được.
Lâm Phàm khẽ cử động ngón tay rút cây ngân châm kia ra.
Ngay lúc Lâm Phàm rút nó ra, Mộ Linh Linh không thể nhịn được nữa mà giơ chân lên đá ngay đầu Lâm Phàm. Lâm Phàm lanh tay lẹ mắt lại một lần nữa bắt lấy cổ chân của đối phương. Ánh mắt khẽ liếc một cái xác nhận, quả đúng là màu đen hơn nữa còn có viền ren.
“Á!”
Một tiếng hét thất thanh truyền đến.
Lâm Phàm buông tay ra vội vàng nói: “Cô yên tâm, không ai nhìn thấy quần lót ren màu đen của cô đâu, cũng chỉ có mỗi tôi nhìn thấy.”
Ông Mộ cùng Triệu Minh Thanh đang thì thầm bàn tán, nghe được tiếng hét kinh hãi này thì quay đầu lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Mộ Linh Linh thẹn quá hóa giận, khép hai chân lại dùng hai tay nắm lấy áo kéo xuống rồi nói: “Ông nội, ông mau đưa áo khoác cho cháu.”
"Cháu gái, ông nội chỉ có một cái áo khoác, cháu muốn mượn làm gì?” Ông Mộ hỏi.
Mộ Linh Linh không dám nói ra, nhưng Lâm Phàm quay đầu lại nói: “Quần của cháu ông bị rách đáy rồi.”
“Im ngay.” Mộ Linh Linh nổi giận, tại sao người này lại như vậy chứ.
Ông Mộ lập tức phản ứng, tức khắc cởi áo khoác ngoài ra để lộ áo sơ mi mỏng bên trong. Mộ Linh Linh dùng áo khoác che lấy mông, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Anh đợi đấy, ông nội chúng ta về thôi.”
Không nói thêm câu nào, Mộ Linh Linh xoay người rời đi nhưng mới đi được vài bước cô chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm, ông nội thế mà không đi theo. Lúc cô quay đầu lại mới phát hiện ông nội thế mà lại đi cùng cái tên kia.
Ông Mộ nói: “Cháu gái cháu tự về trước đi, ông nội cùng bọn họ đi xem một chút.”
“Hừ.” Mộ Linh Linh hừ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi, cô không ngờ rằng ông nội lại không đứng về phía cô.
Triệu Minh Thanh hiện tại rất hưng phấn, đợi lát nữa làm xong giấy phép hành nghề thì ông ta có thể bái sư rồi, suy nghĩ đến thôi đã cảm thấy kích động rồi: “Lão sư, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Lâm Phàm cười nói, chuyện này nhanh chóng được giải quyết như vậy cũng phải ngưỡng mộ đầu óc của chính mình. Nghĩ lại đầu óc của mình quả là thông minh, không ngờ cách này mà mình cũng có thể nghĩ đến.
Nếu ông không tin tôi thì tôi sẽ trói ông lại rồi chữa khỏi cho ông, còn nếu ông không tin nữa vậy thì chỉ có thể nói là gặp quỷ rồi.
Ông Mộ thì ở bên cạnh, trong lòng tò mò hỏi đủ thứ chuyện, thế nhưng Lâm Phàm cũng lười để ý tới ông ta. Mặc dù cháu gái của ông ta thực sự rất xinh đẹp, nhưng đại sư tôi đây không phải là kiểu người dễ bị thu hút bởi ngoại hình.
Sở y tế.
Nhân viên công tác nhìn thấy Lâm Phàm quay trở lại thì cảm thấy bất lực, anh chàng đẹp trai này xem ra là chưa có từ bỏ ý định. Khi nhân viên công tác vừa định đi ra ngăn đối phương và yêu cầu đối phương rời đi thì phát hiện Triệu Minh Thanh, hơn nữa ông còn đang đi cùng với anh chàng đẹp trai này.
Lâm Phàm chỉ vào bàn làm việc nói: “Chúng ta không cần qua bên đó đúng không?”
Triệu Minh Thanh xua tay nói: “Không cần, không cần, cứ đi theo tôi, chúng ta trực tiếp đi tìm lãnh đạo, tôi lấy danh nghĩa của mình ra bảo lãnh cho cậu, có thể bỏ qua tất cả khảo thí.”
Triệu Minh Thanh quả nhiên có năng lực này, hơn nữa địa vị của ông ta không hề thấp.
Đến văn phòng lãnh đạo.
Lúc Triệu Minh Thanh vừa bước vào, lãnh đạo sở y tế lập tức đứng dậy lịch sự cúi chào: “ Chào Triệu lão sư...”
Triệu Minh Thanh mỉm cười nói: “Tiểu Vương, đây là thầy của tôi nhưng hiện tại vị này còn chưa có giấy phép hành nghề y. Cho nên tôi lấy danh dự của mình đảm bảo, cậu xem hôm nay có thể cấp một giấy phép hành nghề có được hay không?”
“Được, được....” Tiểu Vương cười nói.
Sau đó sắc mặt có chút thay đổi hỏi: “Triệu lão sư, ông… ông vừa mới nói cái gì?”
Lãnh đạo Vương sửng sốt, cứ tưởng mình nghe nhầm, vừa nãy Triệu lão sư nói cái gì?
Triệu Minh Thanh nhìn Tiểu Vương rồi lại nói: “Đây là thầy của tôi, hôm nay tôi đến đây để đảm bảo cho thầy của tôi làm một giấy phép hành nghề y.”
Tiểu Vương trợn tròn mắt vẻ mặt khó hiểu nhìn ông Triệu, cái này chẳng phải là đang nói đùa hay sao? Triệu lão sư là hạng người nào? Đây là người rất có tiếng trong giới Trung Y, nếu là nói làm học trò của ông ta thì anh a còn tin. Thế nhưng bây giờ ông Triệu lại nói người thanh niên trẻ tuổi này là thầy của ông ấy, chuyện này thực sự là quá khó tin mà.
Lâm Phàm cau mày nói: “Ông lão, hình như mặt mũi ông dùng không được rồi.”
Triệu Minh Thanh có chút xấu hổ, sau đó nhìn Tiểu Vương nói: “Tiểu Vương, rốt cuộc là cậu có làm được hay không? Nếu không làm được để tôi còn nghĩ cách khác.”
Tiểu Vương thấy Triệu lão sư có chút tức giận thì lập tức gật đầu đáp: “Tôi làm được, làm được, chỉ là tôi quá kinh ngạc mọi người chờ tôi một chút...”
Hiện tại hắn ta nhất định phải hoãn chuyện này lại một chút, nếu không chậm một chút thì trái tim có chút không chị được. Lúc vừa mới nghe xong, hắn cảm thấy giống như vừa gặp một cơn động đất cấp chín vậy, quả thật là chấn động lòng người mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận