Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 792: Phóng viên đánh hơi đến

Bệnh viện.
Bác sĩ Thân đã quay phòng làm việc, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, không biết là đang suy nghĩ điều gì, càng nghĩ ông ta càng thấy tức giận. Hơn nữa người ta ở đối diện bệnh viện, chứ không phải ở trong bệnh viện nên ông ta có thể có cách gì đây?
“Bỏ đi, tùy bọn họ, đợi đến khi hối hận rồi thì bọn họ sẽ biết kết quả là gì?”
Sau đó, bác sĩ Thân đi xem xét các phòng bệnh khác, xem các bệnh nhân khác của mình đã phục hồi như thế nào.
Có điều khi đến phòng bệnh, ông ta ngẩn cả người, bên trong đều trống rỗng không có một ai, thế là ông ta vội vàng đi hỏi y tá: “Người của khu nội trú đâu rồi?”
Y tá lắc đầu đáp: “Không biết nữa, vừa rồi những bệnh nhân như ong vỡ tổ mà đi ra ngoài, chúng tôi có hỏi bọn họ. Thế nhưng bọn họ giống như là có việc gì đó rất gấp, không ai trả lời chúng tôi cả.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bác sĩ Thân có chút không thể hiểu được.
Đúng lúc này, có ba bệnh nhân ở đằng xa theo sự chỉ dẫn của người nhà nhanh chóng đi thẳng về phía thang máy.
Bác sĩ Thân tiến lên hỏi: “Mọi người định làm gì vậy?”
Người nhà nói: “Chúng tôi nghe nói bên ngoài cổng bệnh viện có thần y đến khám chữa bệnh, rất nhiều người đều đã đi xem. Còn có một vài người khám khỏi rồi, đều đã xuất viện. Cho nên chúng tôi cũng muốn đi xem!”
“Đợi đã!” Bác sĩ Thân ngăn lại: “Mọi người không thể tin những lời đồn đó được, những chuyện như vậy là không có căn cứ, bệnh viện chúng tôi mới thực sự đáng tin cậy!”
“Anh mau lui ra đi, còn tin các anh, tin các anh tiền cũng hết mẹ rồi. Người ta đi khám đều được chữa khỏi rồi, chỉ có chúng tôi là ngốc nghếch ở đây chờ đợi, mau nhanh thôi, không là không kịp mất!” Những bệnh nhân thúc giục.
Bác sĩ Thân thấy cảnh này, tức giận giậm chân nói: “Những người này rốt cuộc là sao vậy, đều bị ma nhập hết rồi sao. Không được, chuyện này nhất định phải mau chóng báo lên cấp trên, chuyện này thật sự là khó lường mà.”

Bên ngoài.
Khi những bệnh nhân nhìn thấy thần y chữa bệnh cho cô gái trước mắt này có chút lâu, cảm thấy tò mò nên hỏi: “Thần y, cô gái này bị bệnh gì vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Bệnh vặt mà thôi!”
Hắn không nói là ung thư cổ tử cung, nếu như nói như vậy còn có thể sẽ dọa cho những người này phát khiếp mất. Dù sao, loại bệnh thế này mà còn có thể chữa được thì thật sự là quá vô lý rồi.
Những bệnh nhân rõ ràng không tin, hỏi: “Bệnh vặt mà sao thần y lại khám lâu như vậy nè.”
“Người ta xinh đẹp tôi khám lâu một chút cũng không được hay sao?” Lâm Phàm vui vẻ nói.
“Ha ha…” Lúc này, tất cả những bệnh nhân xung quanh đều nở nụ cười. Bọn họ không ngờ thần y khi khám bệnh nghiêm túc như vậy, mà nói chuyện lại tấu hài đến thế.
Liễu Giai Tuệ có chút ngượng ngùng cười.
Nhóm bạn thân ở bên cạnh ồn ào.
Sau khi rút ngân châm trên người Liễu Giai Tuệ ra, Lâm Phàm kê đơn thuốc sau đó nhìn về phía dì Vương nói: “Đơn thuốc này bà cầm lấy, đợi lát nữa đi mua thuốc, tự mình sắc thuốc một ngày bốn lần. Sáng trưa tối thêm buổi sáng sớm nữa, còn nữa, ngày mai còn phải đến gặp tôi châm cứu thêm một lần nữa. Địa điểm thì bà nói chuyện với người thanh niên kia, ngày mai chúng tôi phải đến bệnh viện khác chữa trị rồi.”
Dì Vương nhận lấy đơn thuốc rồi bảo vệ cẩn thận, sau đó ánh mắt nhìn về phía con gái, nhất thời kinh ngạc có chút không dám tin: “Sắc mặt này…”
Lâm Phàm cười nói: “Có phải là chuyển biến tốt rồi không?”
“Đúng…đúng…” Dì Cương vội vàng gật đầu, chuyện này đúng là không dám tin mà.
Những bệnh nhân xung quanh cũng đều kinh ngạc nói:
“Đúng vậy, sắc mặt của cô gái này đột nhiên tốt lên rồi, gương mặt hồng hào không giống như người có bệnh!”
“Thần y, y thuật của anh đúng là quá lợi hại rồi.”
“Y thuật này quá tuyệt, hiệu quả lại nhanh chóng, so sánh với vừa rồi đúng là hai người khác biệt đó nha!”
Lâm Phàm mỉm cười, cứ nói đùa. Đứng đầu chính là thuật châm cứu đó nha, công thêm sức mạnh thần bí của Bách khoa toàn thư nếu còn không có hiệu quả, hắn có thể phát trực tiếp ăn phân luôn cho rồi.
Mà đúng lúc này, phía xa có một nhóm người đến.
Những người này đều vác máy quay đến, chỉ về phía Lâm Phàm: “Chính là bọn họ…”
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi bất lực: “Con mẹ nó, phóng viên lại đến rồi!”
Hắn sợ nhất chính là phóng viên.
Quả thực chỗ nào bọn họ cũng có thể nhúng tay vào.
Đối với những chuyện kì dị như này, các phóng viên giống như có linh cảm của chó săn mồi, dường như “khứu giác” của họ có thể đánh hơi được những bí mật từ trước cả khi người khác biết đến nó.
Mặc dù tin này trên mạng có vẻ như không quá hot, nhưng họ biết rằng nếu tin này được tung ra nhất định có thể làm dư luận dậy sóng.
Khám chữa bệnh miễn phí tại cổng một bệnh viện lớn.
Hành động này xuất phát từ mục đích gì?
Đây chính là hành động muốn đối nghịch với bộ máy y tế.
Hơn nữa, thật sự lại có người được chữa khỏi bệnh, tỷ lệ người bệnh xuất viện vào ngày hôm đó đạt mức cao nhất trong lịch sử. Mặc dù không rõ việc này là thật hay không, thế nhưng chỉ cần bọn họ đi tới hiện trường quan sát là có thể biết được.
Các bệnh nhân nhìn thấy phóng viên tới nên cũng có chút hiếu kì, họ chưa bao giờ thấy nhiều phóng viên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận