Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1130: Lại phải làm dội viên cứu hoả

“Thiến Thiến, hôm nay chúng ta đi đâu?” Ngô Nhã Đình nở nụ cười hỏi.
Người trước mặt này chính là bạn thân của cô ấy, còn có một người bạn thân khác đang đi làm chưa về, ba người đã hẹn nhau rồi, khi đến địa điểm thì sẽ gửi định vị để cho cô ấy tự đi qua là được.
Trương Thiến Thiến mỉm cười: “Mình đã nghĩ được địa điểm rồi, chúng ta đến hộp đêm mà bạn trai mình mở đi? Từ lúc anh ấy khai trương đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa có đi đến đó.”
“A...?” Ngô Nhã Đình ngây người: “Sao lại đi đến đó, mình cảm thấy nơi đó quá ồn ào, khiến mình đinh tai nhức óc.”
“Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta vào phòng riêng là được rồi, đi đi mà, được không?"
Đối mặt với Thiến Thiến đang nhõng nhẽo đòi hỏi, Ngô Nhã Đình đành nhận lời: “Được rồi, nhưng chỉ có mấy người chúng ta, không thể có thêm người khác.”
Chú cô ấy quản lý rất nghiêm khắc, là con gái nên không được đi một mình đến đó, bởi vậy cô ấy chưa bao giờ đến đó. Nhưng lần này suy nghĩ lại, chắc không có chuyện gì xảy ra, Thiến Thiến là bạn thân của mình, chỗ đó lại là bạn trai của Thiến Thiến mở nên nhất định rất an toàn.
Cô ấy đã gặp qua bạn trai của Thiến Thiến, rất ổn định, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Nhã Đình, tớ rất yêu cậu. A, đúng rồi, hôm nay cậu muốn mặc đồ này sao. Lần trước khi sinh nhật mình đã tặng cậu một món quà, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa mặc nó, hôm nay cậu nhất định phải mặc nó đó.” Trương Thiến Thiến tìm món quà trong ngăn kéo cho Nhã Đình.
Khi nhìn thấy món quà này, sắc mặt Nhã Đình lập tức đỏ lên: “Cậu điên rồi, sao lại bảo mình mặc cái này.”
“Cái này có là gì, nó cũng không phải là xxx, cậu mặc một lần có được không. Xin cậu đó, quà mình tặng cậu đến bây giờ cậu vẫn chưa mặc, cậu làm vậy sẽ làm người ta đau lòng đấy." Trương Thiến Thiến đáng thương nói.
Ngô Nhã Đình che đầu, cũng không biết tại sao cô bạn thân mình lại như vậy nữa, đối mặt với lời cầu xin của Thiến Thiến, cô ấy lại đồng ý.
“Được rồi, được rồi, chỉ duy nhất lần này, lần sau không được như vậy nữa.” Đối với con gái mà nói, mặc nội y như vậy là chuyện bình thường nhưng cô ấy có chút ngượng ngùng, luôn cảm thấy xấu hổ.
Vốn định mặc váy nhưng bây giờ nhất định là không được, cho nên đổi sang quần jean, ít nhất sẽ an toàn hơn cho cô ấy rất nhiều.
Lúc chuẩn bị đi ra cửa, Trương Thiến Thiến nhìn thấy Ngô Nhã Đình đổi váy thành quần jean, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi thất vọng nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười.
Dù sao chiếc quần jeans sẽ bao bọc phần đó để nó vểnh lên vừa cong lại vừa tròn, hấp dẫn hơn.
...
Trên một con phố nào đó.
Lâm Phàm ngồi ở đó một mình, xoa xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay cũng có chút may mắn vì Ngô Vân Cương gọi hắn đến đó, nếu không sẽ bỏ qua một chuyện lớn, chuyện này không chỉ liên quan đến Ngô Vân Cương mà còn liên quan đến hắn và Vương Minh Dương.
Cho nên, hắn muốn lo liệu mọi thứ để đảm bảo Vương Minh Dương được an toàn.
Tướng mệnh quả thật là thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó có thể nắm bắt, cho dù có nhìn thấu cũng không có nghĩa là có thể nhìn thấu tất cả.
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho một người quen.
Thường Hải Ca đang đi chơi, lúc này nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, anh ta lập tức bình tĩnh lại, kích động nói: "Lâm đại sư, anh tìm tôi sao?"
Đối với Thường Hải Ca, Lâm đại sư chính là một vị thần... Là đối tượng mà anh ta tôn sùng nhất, hôm nay Lâm đại sư gọi điện thoại cho mình, tất nhiên khiến anh ta vui vẻ vô cùng.
Sau khi tắt điện thoại, vẻ mặt Thường Hải Ca vui vẻ nói: “Thân Minh, chúng ta đi.”
“Anh Thường, làm sao vậy?” Thân Minh nghi ngờ hỏi.
Nụ cười trên mặt Thường Hải Ca vô cùng sáng lạn, đắc ý giơ điện thoại lên: “Cậu biết ai vừa mới tìm tôi không? Nói cho cậu biết, đó chính là Lâm đại sư đó. Bây giờ Lâm đại sư đang ở thủ đô, anh ấy gọi tôi đến chỗ anh ấy.”
“Oa!” Thân Minh nghe nói là Lâm đại sư, anh ta lập tức vui vẻ: “Anh Thường, vậy mà Lâm đại sư lại chủ động liên lạc với anh.”
Anh ta cũng rất cảm kích Lâm đại sư, bởi vì khi đó anh Thường suýt chút nữa trở thành người tàn phế, cuối cùng là Lâm đại sư giúp cứu về. Hơn nữa Lâm đại sư xem tướng số rất lợi hại khiến bọn họ cảm thấy rất thần kỳ, bây giờ Lâm đại sư chủ động gọi anh Thường qua đó, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nói không chừng có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với Lâm đại sư, sau này nhất định sẽ rất an toàn.

Buổi tối, chín giờ.
Ba người Lâm Phàm, Thường Hải Ca, Thân Minh ngồi ở chỗ đó, màng nhĩ của ba người họ gần như nổ tung vì âm nhạc xung quanh.
Thường Hải Ca và Thân Minh thường xuyên ở thủ đô nhưng họ rất ít khi đến những nơi này, chủ yếu là vì nó quá ồn ào, có một số người giống như kẻ điên, quanh đi quẩn lại ở đó họ cũng không biết phải làm gì.
"Lâm đại sư, chúng ta đến đây làm gì?" Thường Hải Ca ghé vào tai Lâm Phàm, lớn tiếng hỏi.
Ở nơi này không lớn tiếng thì quả thực sẽ không nghe được.
Lâm Phàm cũng thét lên: “Chờ chút...”
“A a...” Thường Hải Ca lập tức gật đầu, Lâm đại sư bảo chờ, vậy thì chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận