Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 466: Đánh bạc

Giữa chừng, Lâm Phàm đi vệ sinh.
Trong nháy mắt Kim Vân Dân đã bị mọi người vây quanh. Lúc trước Lâm đại sư chỉ điểm cho ông ta một chút, điều này làm cho bọn họ rất hâm mộ, đồng thời cảm thấy vận may của lão Kim thật sự là quá tốt.
Còn bây giờ, bọn họ muốn Lâm đại sư chỉ điểm một chút nhưng Lâm đại sư người ta vẫn luôn chuyển đề tài, không chỉ điểm. Điều này làm cho bọn họ rất bất đắc dĩ, vì vậy ánh mắt đều tập trung vào Kim Vân Dân.
"Lão Kim, tình cảm giữa của chúng ta cũng không tệ, ông được Lâm đại sư chỉ điểm thì cũng không thể quên tôi đâu đấy! Hạng mục tiếp theo, tôi góp vốn."
"Anh Kim, gần đây tài vận tôi không tốt, ông cũng phải dẫn tôi cùng đầu tư mới được đấy!"
"Khụ khụ, ngày mai có thời gian không? Rượu tôi ấp ủ ba mươi năm vẫn để ở đó, hai huynh đệ chúng ta cùng uống được chứ.”
Kim Vân Dân có chút bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía người nọ: “Lần trước tôi muốn uống, ông nói đây là để lại cho cháu của ông, hiện tại lại nỡ để tôi uống sao? "
“Ai nha! Đây là lời gì vậy? Khi nào thì tôi nói để lại cho cháu trai tôi chứ? Chỉ là khi đó mới được hai mươi chín năm tám tháng, vẫn chưa phải trân quý nhất, hôm nay vừa hay là đã tròn ba mươi năm chẵn, mới đúng là trân quý nhất."
Kim Vân Dân cười nói: “Được rồi! Được rồi! Tất cả mọi người đều là bạn bè mười mấy năm, có tiền cùng nhau kiếm. Nếu Lâm đại sư đã chỉ điểm tôi thì tôi cũng không thể quên các người. Vậy thì cùng nhau góp vốn đi! Giữa tiền và tình cảm, tôi càng coi trọng cái sau.”
“Phục Lão Kim ông rồi!"
"Huynh đệ tốt, đủ nghĩa khí."
......
"Hắc, nếu nói nghĩa khí thì phải nói đến Minh Dương. Cậu ấy quen biết huynh đệ trâu bò như vậy lại nguyện ý giới thiệu cho chúng ta quen biết. Chỉ là nhắc đến mới để ý, Minh Dương đâu rồi? Từ khi bước vào đây tôi còn chưa thấy bóng dáng của cậu ta ở đâu cả.”
“Ở trên lầu đánh bài với Trần Lực Hào rồi, hình như là chơi cũng không nhỏ."
"Không thể nào! Cậu ta còn dám đánh bài với Trần Lực Hào sao? Tên kia có tiếng là khi đánh bài bạc thì lục thân không nhận.”
“Tôi cũng sợ tên nhóc Lực Hào này! Bình thường không khác gì người bình thường nhưng sau khi đánh bạc thì giống như biến thành người khác, làm cho người ta sợ hãi."
"Không nói nữa! Lâm đại sư đã trở lại, chúng ta trò chuyện vui vẻ với Lâm đại sư đi!"
Bữa tiệc lần này, Lâm Phàm chính là bảo bối của mọi người nên cũng quen thuộc, trò chuyện đủ loại tin đồn.
Chỉ là chuyện khiến Lâm Phàm vui vẻ chính là nói chuyện phiếm với những người này có thể biết thêm được nhiều chuyện mới mẻ, nghe được không ít chuyện hài hước bình thường không nghe được, trong lúc vô hình lại tăng thêm tri thức.
Lúc này, một cô gái với vẻ mặt u ám chạy vội từ dưới lầu tới, sau đó đi về phía cửa lớn.
Chu Châu nhìn thấy cô gái đó thì vội vàng tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt cô gái có chút đỏ, phẫn nộ nói: "Hắn là một tên khốn kiếp! Khi đánh bạc không phải là người! Ban đầu tiền cá cược cũng chỉ có mấy trăm ngàn nhưng bây giờ hắn nổi giận, tiền cá cược càng lúc càng lớn. Tôi khuyên hắn mà hắn còn mắng tôi... Minh Dương cũng nói hắn đừng chơi lớn như vậy nhưng hắn nói chuyện quá khinh người, thế nhưng lại nói chơi không nổi thì không chơi. Hiện tại bên trên đang rất náo loạn, giống như thật sự muốn liều mạng vậy.”
Mọi người vừa nghe thì hơi sửng sốt.
Hà Thừa Hàn tức giận nói: "Thằng nhóc Lực Hào này rốt cuộc muốn làm gì chứ? Mỗi lần chơi đều như vậy!”
“Lần này rõ ràng là để gặp gỡ vậy mà ai lại tổ chức đánh bạc như vậy? Trước đó không phải đã nói là không chơi rồi sao?"
"Không phải Lực Hào thì chính là Minh Dương. Minh Dương cũng thật sự là, biết mỗi khi Lực Hào đánh bạc thì sẽ như vậy mà còn chơi."
Lâm Phàm chớp chớp mắt, có chút bất đắc dĩ, hắn đối với tình huống này có chút kinh ngạc: “Lên xem một chút đi!”
“Được! Lên xem một chút!"
Sau đó mọi người cùng nhau lên lầu.
Lâm Phàm biết mình lấy được kiến thức 'cờ bạc' này từ vương Minh Dương không phải không có lý do, nếu như anh ta không am hiểu, mình sao có thể đạt được.
Còn chưa đẩy cửa vào phòng, đã cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ ngột ngạt xuyên qua cánh cửa đập vào mặt.
Khí tức này có chút mơ hồ, đương nhiên đây chỉ bầu không khí tảng ra một chút mà thôi.
Trong phòng lúc này hơi ồn ào, đứng ở cửa cũng có thể nghe được tiếng ồn ào bên trong, thậm chí còn có tiếng thét chói tai.
Đây có lẽ là đang chơi đến mức quá hưng phấn rồi
Đẩy cửa ra.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay, chướng khí mù mịt, khói thuốc lượn lờ làm người ta phát sặc. Bên trong có không ít người vây quanh một chỗ, xì xào bàn tán. Tuy rằng bọn họ không tham gia đánh cuộc nhưng ai nấy đều có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như bọn họ đều tham gia vào bàn đánh bạc.
Trên bàn chất đầy tiền mặt, từng xấp lại từng xấp, xem ra đều là có chuẩn bị mà đến.
Vương Minh Dương nhìn thấy Lâm Phàm đi vào, bất đắc dĩ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận