Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 409: Tôi cũng có lời muốn nói với anh

Lâm Phàm nhìn tờ danh thiếp có viền vàng kia, sau đó cầm lấy nhìn: “Chủ tịch tập đoàn Sang Duy, Lục Ly.”
Danh thiếp ngắn gọn rõ ràng, không có những hình ngổn ngang khác. Hơn nữa hắn có nghe nói qua tập đoàn Sang Duy này, đây là một công ty lớn, trụ sở chính ở cạnh bên bờ sông và là một công ty có địa vị ở Thượng Hải.
“Hóa ra là một ông chủ lớn, thật sự là tuổi trẻ tài cao.” Lâm Phàm nói.
Lục Ly không nói gì, tập đoàn Sang Duy cũng không phải là của anh ta, chỉ là kế nghiệp của cha anh ta mà thôi, anh ta cũng không có bản lĩnh để tạo ra một tập đoàn cực lớn ở độ tuổi như vậy được.
Mà Kiều Phi này cũng không thể nào so sánh với anh ta, con người Kiều Phi tuy không có nhiều giá trị nhưng công ty vận tải biển ở Trung Châu của bọn họ có rất nhiều thế lực, còn anh ta là phó tổng giám đốc, cũng là người có thực quyền.
Lần này Kiều Phi bay đến đây là để bàn về việc gia hạn hợp đồng với Lục Ly, dù sao một số hạng mục của tập đoàn Sang Duy cần phải vận chuyển qua đường biển.
Lâm Phàm đặt tờ danh thiếp sang một bên, sau đó nói: “Anh nói tôi mở rộng miệng hét giá ba mươi vạn, vậy anh có biết tôi là ai không?”
Lục Ly ngây người, Kiều Phi đứng bên cạnh cười nhạo: “Hừm, còn hỏi Lục tổng cậu là ai sao, cậu không phải là một tên ranh con thôi sao, còn tưởng mình là ai?”
“Kiều tổng để tôi xử lý.” Lục Ly lắc đầu, không ngờ tới tính tình Kiều tổng lại nóng nảy như vậy, anh ta cũng biết tính cách Kiều tổng có chút bá đạo. Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm nói: “Là vì tôi kiến thức nông cạn, không biết anh là ai?”
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: “Lâm đại sư ở phố Vân Lý, tôi nói ba mươi vạn là đã ít rồi. Anh cho rằng tôi dùng công phu sư tử ngoạm hay sao?”
Viên cảnh sát ở bên cạnh nói vào: “Mỗi ngày Lâm đại sư bán bánh kếp, người dân đến mua xếp hàng ở cửa có thể xếp đến tận cổng vào phố Vân Lý. Bây giờ cửa hàng đã bị đập phá tất nhiên không thể làm ăn được, cần có thời gian để lắp đặt thiết bị , trong mười ngày này ba mươi vạn đã là ít rồi.”
Kiều Phi ở bên cạnh nghe được lập tức bật cười nói: “Anh nói cái gì? Bán bánh kếp? Anh nói mười ngày được ba mươi vạn, ha ha ha, tiếp tục khoác lác đi, mời anh tiếp tục khoác lác.”
Lục Ly hơi ngây người: “Bánh kếp Lâm thị.”
“Ừ.” Lâm Phàm nhẹ gật đầu sau đó nhìn về phía Lục Ly: “Bây giờ tôi nói ít nhất ba mươi vạn, anh cảm thấy ít sao?”
Lục Ly khẽ gật đầu: “Tôi đã nghe mọi người nói qua về bánh kếp Lâm Thị, nếu là như vậy thì ba mươi vạn này quả thật không nhiều lắm.”
“Lục tổng anh đừng nghe anh ta nói khoác, anh cảm thấy chuyện này có thể sao? “ Kiều Phi nói.
“Kiều tổng, nếu thật sự như vậy thì ba mươi vạn này quả thực không nhiều lắm.” Lục Ly nói, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Như vậy đi, ba mươi vạn này tôi sẽ trả, mọi chuyện coi như chấm dứt ở đây, mọi người giải quyết trong hòa bình. Tối nay tôi mời một bữa, coi như chúng ta làm quen với nhau.”
Kiều Phi cười lạnh một tiếng: “Cùng cậu ta ăn cơm? Tôi thấy vẫn nên bỏ đi, mất giá trị con người hết.”
Lục Ly nhíu mày, không biết tại sao Kiều tổng lại không vừa mắt người này, vấn đề này chỉ cần nói chuyện hoà giải thật tốt thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, tuyệt đối không cần phải gây ra mâu thuẫn tiếp như vậy.
Đương nhiên, anh ta không biết ở sân bay Trung Châu Kiều Phi đã bị Lâm Phàm tát một cái, nếu biết có lẽ anh ta sẽ không nghĩ như vậy.
Kiều Phi cũng không muốn nói chuyện này cho người khác biết, dù sao cũng rất mất mặt.
Lâm Phàm vẫy tay: “Được rồi bỏ qua chuyện ăn cơm đi, tiền này không cần anh trả anh ta sẽ phải trả, chuyện này sẽ không hòa giải mà cần đưa ra tòa.”
Lục Ly nhíu mày, sau đó tựa đầu nói nhỏ bên tai Lâm Phàm: “Quả thật không cần phải làm như vậy, người này cũng có chút năng lực, quen biết không ít lãnh đạo. Chuyện này cũng không lớn, kết quả cuối cùng có lẽ sẽ làm cho anh thất vọng đấy.” Sau đó ngẩng đầu, vỗ nhẹ vào bả vai Lâm Phàm: “Nghe tôi, tôi lập tức đưa anh ba mươi vạn tiền mặt.”
Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó ngoắc tay với Lục Ly: “Phiền anh tới đây một chút, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”
Lục Ly có chút nghi ngờ, sau đó cúi đầu, Lâm Phàm ghé vào lỗ tai anh ta nói: "Anh có tin hay không, chỉ cần có một lãnh đạo nào dám chơi tôi, tôi có thể cam đoan chỉ trong vòng một tháng gã đó sẽ phải rơi đài. Nếu như người đó trong sạch, có lẽ tôi không có cách nào, nhưng anh có chắc là mấy vị lãnh đạo ra mặt này thân thể có trong sạch hay không?”
Nghe được lời Lâm Phàm nói, Lục Ly sửng sốt, gã phát hiện người này trên mặt mang theo ý cười, mà nụ cười này cũng chỉ là một nụ cười rất bình thường.
Sau đó hắn nói tiếp: "Quả thật tôi còn có một công việc khác, chính là đoán mệnh. Những người bình thường nhất định sẽ không tin, anh có tin không?”
Sắc mặt Lục Ly có chút kinh ngạc, một lúc lâu vẫn không nói lời nào, giống như bị lời nói của Lâm Phàm dọa cho hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận