Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 540: Sau này không bán bánh kếp nữa

Một tiểu thịt tươi nào đó đang hot. (nam idol)
"Lần này khẳng định là chúng ta có thể lên trên hot search của weibo."
"Chuyện này là chuyện dĩ nhiên rồi, việc chúng ta sắp xếp thì tuyệt đối sẽ có sức hấp dẫn. Tiêu đề này đơn giản, chờ mức độ chú ý đạt đến mức độ nhất định, chúng ta sẽ mượn sức gió để tuyên truyền cho bộ phim mới."
"Lần này để mua được đầu đề hot search đã tiêu tốn không ít tiền, tìm khá nhiều phương tiện truyền thông để đưa tin tức."
"Không tốt rồi, mọi người nhìn xem, hot search đứng đầu này không phải là của chúng ta."
“Sao lại thế được, thế nào mà tin tức thể thao lại có thể lên hot search được cơ chứ?"
"Mẹ kiếp, chết tiệt."
......
Dân chúng.
"Con mẹ nó, bùng nổ rồi, vốn dĩ tôi có vé tham dự giải vô địch thế giới này nhưng không muốn xem nên đã tặng cho người khác, không nghĩ tới sẽ có cảnh đặc sắc như vậy, tại sao tôi lại không đi xem cơ chứ!"
"Người này rốt cuộc là ai? Sao lại có thể trâu bò như vậy được! Anh ta mang theo máy quay mà còn chạy nhanh hơn nhà vô địch thế giới."
“Mọi người xem kỹ video này đi, khi đang chạy Usain bolt cảm thấy bất lực luôn kìa, rõ ràng có thể thấy, chạy được nửa đường chỉ sợ là anh ta đã không muốn chạy nữa rồi.”
"Ha ha, chết cười mất, tôi chỉ muốn biết các vận động viên có bóng ma tâm lý hay không thôi."
"Đây là một phóng viên rất có đạo đức nghề nghiệp đó nha, vì để cho chúng ta có thể thấy cận cảnh biểu hiện của các vận động viên, cho nên đã chạy thẳng trước mặt họ."
"Đừng nói nữa, để tôi cười cái đã, Usain bolt đạt được vị trí thứ nhất và phá vỡ kỷ lục thế giới nhưng lại không vui chút nào. Khi trận đấu kết thúc tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt như thế."
"Phóng viên cái rắm ý, người này rõ ràng chính là Lâm đại sư."
"Lâm đại sư gì vậy? Lâm đại sư là ai?"
“Phổ cập kiến thức đi bạn trẻ, ngay cả Lâm đại sư cũng không biết thì cậu lăn lộn weibo làm cái rắm gì chứ? Đây chính là người trâu bò nhất trên Weibo đó, tuy rằng danh tiếng không lớn nhưng làm ra chuyện gì thì chuyện đó đều rất kinh thiên động địa."
"Tôi thấy, đây không phải là người bán bánh kếp và xem bói hay sao, sao giờ lại trở thành phóng viên nữa rồi."
“.....”
Trong nháy mắt tin tức bùng nổ.
Weibo chính thức của liên đoàn thể thao quốc gia tạm thời không lên tiếng, giống như họ còn chưa kịp phản ứng với chuyện này.
Hôm nay, tập thể vận động viên đều đặt cảm xúc 'đau đớn' trên weibo.
Các huấn luyện viên thì trầm lặng không nói, cũng đều để biểu tượng cảm xúc 'bất lực'.
Để làm cho các vận động viên chạy nhanh hơn, không biết họ đã dùng bao nhiêu cách để cải cải tiến kỹ thuật cho các vận động viên và kích thích tiềm năng của họ.
Nhưng bây giờ, một phóng viên khiêng máy quay còn chạy nhanh hơn cả Usain bolt, điều này có phải là dọa chết người hay không chứ.
Tuy rằng không có ghi lại thời gian, nhưng trong mắt mọi người, thời gian này tuyệt đối vượt qua 19 giây. Hơn nữa đây là người ta còn là khiêng máy quay, nghiêng người một bên để chạy, chứ nếu như dùng toàn lực chạy thẳng thì có khi phải đạt dưới 18 giây ấy chứ!
Đây không phải là con người nữa rồi.
Đau đớn quá.
......
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nhàn nhã tự đắc đứng trước quầy hàng, chuyện ngày hôm qua chẳng qua chỉ là mây khói ngang qua mà thôi, không tính là cái gì.
Không phải chỉ là chạy hơi nhanh thôi sao, cái này có gì to tát đâu. Hắn chỉ muốn hỏi một chút là nhiệm vụ này rốt cuộc có hoàn thành hay không.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn đã phải nghĩ rất nhiều biện pháp.
"Ông chủ nhỏ, cậu quá trâu bò rồi đó."
"Đúng vậy, sáng nay khi tôi nhìn thấy tin tức, tôi cũng sợ đến choáng váng. Tôi mới đầu còn thắc mắc đây chẳng phải là ông chủ nhỏ hay sao."
"Ông chủ nhỏ, sao cậu lại chạy nhanh như vậy? Với bản lĩnh của cậu đãng nhẽ không nên bán bánh mà là nên trở thành vận động viên quốc gia nổi tiếng, làm cho các tuyển thủ nước ngoài phải kinh sợ."
Lâm Phàm cười nói: "Đúng nha, vậy sau này tôi không bán bánh nữa, tôi đi thi điền kinh vậy."
Có người dân hét lên: "Đừng, đừng! Chúng tôi chỉ đùa thôi, làm vận động viên này có gì tốt, tôi nghe nói bên trong rất nguy hiểm, không bằng thành thật ở đây bán bánh kếp."
“Đúng vậy, đúng vậy! Bán bánh kếp mới là nghề chính của ông chủ nhỏ mà."
Lâm Phàm mỉm cười, hắn liền biết những người dân này sẽ nói như vậy, bất cứ chuyện gì mang ra so sánh với bánh kếp thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn bánh kếp.
Các ông chủ cửa hàng xung quanh cũng vây quanh, bọn họ phát hiện ông chủ nhỏ càng ngày càng thần kỳ. Làm bánh kếp ngon, bói toán lại giống như thần, công phu lại lợi hại như vậy, còn có thể nói chuyện với động vật nữa. Đã thế nấu ăn cũng rất ngon, bây giờ chạy bộ cũng quá giỏi, thật sự quá kinh khủng rồi.
Ông Lương: "Nếu ông chủ nhỏ đi thi đấu, nhất định là sẽ đứng đầu.”
Ông Trương: "Chắc chắn rồi, chúng ta đều xem video rồi đó, ông chủ nhỏ vác máy quay mà còn chạy nhanh hơn nhà vô địch thế giới, nếu như nghiêm túc chạy thì tất nhiên là được rồi.:
Lâm Phàm cười nhạt khoát tay: “Nào có, nào có…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận