Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 351: Có đôi khi thiên phú còn quan trọng hơn cố gắng

Bếp trưởng Lý lại nhìn Lâm Phàm rồi nói: “Tay nghề nấu ăncủa cậu làm tôi kính nể vô cùng. Tôi thật sự muốn nhìn kỹ lại một lần, cũng như nếm thử món ‘Cá Quế Sóc’ này một chút, năn nỉ cậu đó. Làm ơn đi mà.”
Người ta đã nói đến mức độ như vậy, mình cũng không thể khiến người ta thất vọng. Huống hồ thái độ của Bếp trưởng Lý lại thân thiện như vậy, chính hắn cũng không nỡ từ chối, sau đó cười nói: “Được rồi! Vậy thì làm thêm một phần nữa.”
Thực ra, hắn không chỉ biết làm một món ăn này thôi, món ngon trong ẩm thực Giang Tô cũng không phải là ít. Nhưng mà người ta đã đưa ra yêu cầu rồi, vậy thì làm thêm một phần ‘Cá Quế Sóc’ là được.
Bếp trưởng Lý nhìn không chớp mắt, lần này hắn ta muốn nghiêm túc nhìn cẩn thận một lượt. Hắn ta tự hiểu món này mình nấu không bằng người ta, bởi vậy muốn biết chỗ huyền diệu nằm ở giai đoạn nào.
Nhìn kỹ thuật dùng dao một lần nửa, Bếp trưởng Lý biết đời này của mình có lẽ sẽ không đạt được trình độ cao như thế. Bởi vì đây không phải khổ luyện là có thể luyện ra được, mà phải cần có thiên phú.
Khổ luyện ba mươi năm, không bằng người ta lĩnh ngộ một năm.
Thiên tài chính là chín mươi chín phần trăm cố gắng cộng thêm một phần trăm thiên phú.
Nhưng có đôi khi một phần trăm thiên phú này còn quan trọng hơn so với chín mươi chín phần trăm cố gắng. Câu nói này rất nổi tiếng, luôn dùng để truyền cảm hứng cho học sinh, nhưng vẫn còn một câu ở phía sau lại không có ai viết ra, bởi vì câu này quá đả kích.
Đó là ‘Cho dù bạn có học hành chăm chỉ đến đâu, cũng không đấu lại người có một phần trăm thiên phú’.
Chảo đã nóng cho thêm dầu.
Bếp trưởng Lý đếm thầm ở trong lòng, thời gian lần này là ba mươi giây. Nhanh hơn 5 giây so với lần trước.
Việc này khiến Bếp trưởng Lý cũng không rõ, hắn ta nhìn Lâm Phàm làm mười phần ‘Cá Quế Sóc’, mỗi một lần cho vào nồi thời gian cũng không giống nhau.
Hắn ta muốn hỏi, nhưng cũng không dám hỏi, hắn ta sợ quấy rầy đến đối phương.
Lâm Phàm để cá vào nồi, sau đó quay lại nhìn Bếp trưởng Lý, trên mặt đầy tươi cười: “Độ lửa thì phải cảm nhận bằng cảm giác, nhiệt độ dầu nóng lên năm mươi phần trăm là có thể. Năm mươi phần trăm này phải kiểm tra thật kỹ, độ nóng của lửa sẽ thay đổi, cho nên thời gian cũng sẽ thay đổi theo. Độ lửa của món ‘Cá Quế Sóc’ này chỉ từ năm mươi đến tám mươi phần trăm là được, nhưng mà muốn làm ra món ‘Cá Quế Sóc’ ngon nhất, thì độ lửa phải khống chế ở mức năm mươi phần trăm. Mỗi một giây trôi qua, đều sẽ làm cho độ mềm của cá thay đổi.”
Bếp trưởng Lý đứng bên cạnh nín thở, cẩn thận lắng nghe. Cảm giác này khiến Bếp trưởng Lý nhớ về thời còn trẻ, lúc đó thầy của hắn ta đã hơn bảy mươi tuổi cũng đang giảng giải cho hắn ta nghe như vậy.
Bếp trưởng Lý hỏi: “Làm sao có thể phán đoán được nhiệt độ của dầu đã thích hợp?”
Lâm Phàm cười nói: “Việc này phải do luyện tập nhiều lần mới có thể khống chế được nhiệt độ của dầu.”
Bếp trưởng Lý gật đầu một cái, chuyện này nói thì đơn giản, nhưng mà khi vào làm mới biết khó càng thêm khó.
Tay của Lâm Phàm cầm lấy nguyên liệu phụ khác, cũng không thèm nhìn mà cứ thế cho vào, mỗi một lần cho vào liều lượng đều chuẩn xác: “Cùng một nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp khác nhau, thì hương vị làm ra cũng khác nhau. Một ngàn độc giả thì trong tim sẽ có một ngàn Hamlet, còn hương vị món ăn thì mãi mãi cũng sẽ không giống nhau. Cho dù là cùng một đầu bếp, làm cùng một món ăn thì mỗi một lần làm ra hương vị đều ít nhiều cũng sẽ có chênh lệch. Nếu muốn khống chế được hương vị này thì phải dựa vào cảm giác.”
Bếp trưởng Lý đứng ngay bên cạnh Lâm Phàm, cũng không dám thở mạnh, cẩn thận lắng nghe.
Mà ngược lại Lâm Phàm cũng muốn kiếm thêm điểm Bách Khoa, nên làm cũng không biết mệt.
Lên dĩa, món ‘Cá Quế Sóc’ thơm ngon đã sẵn sàng.
“Điểm Bách Khoa +1.”
Trên mặt của Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười, điểm Bách Khoa này kiếm được thật dễ dàng.
Từng đợt mùi thơm đập vào mặt, trong lòng của Bếp trưởng Lý như nhũn ra, cảm thấy điều gì đó đang thôi thúc, phải cầm đũa lên gắp một miếng cho vào trong miệng.
Ong ong!
Bếp trưởng Lý như bị đứng hình còn vị giác thì triệt để nổ tung, cảm giác chua ngọt đã lên đến đỉnh điểm, tràn ngập trong miệng.
Hương vị này làm cho tâm trí của hắn ta bắt đầu sôi trào, nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức dư vị còn trong miệng. Đây cũng không phải là vấn đề ăn ngon hay không, mà nó đã được nâng lên tầm nghệ thuật rồi.
Khi Lâm Phàm nhìn Bếp trưởng Lý từ từ nhắm mắt lại, sau đó cười khẽ một tiếng, dọn dẹp lại một chút rồi chuẩn bị rời đi.
Khi Lâm Phàm đi tới cửa, Bếp trưởng Lý mở mắt ra, sắc mặt thay đổi kịch liệt: “Đại sư! Xin hỏi cậu học nấu ăn ở đâu vậy?”
Chuyện này ......
“Học viện ẩm thực Tân Đông Phương.” Lâm Phàm cười khẽ. Sau khi rời khỏi nhà bếp, chết tiệt thật, chỉ có thể để cho Tân Đông Phương gánh thôi, nhưng mà hình như cũng không có Tân Đông Phương nha.
Bếp trưởng Lý tự hỏi Học viện ẩm thực Tân Đông Phương là ở chỗ nào vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận