Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 591: Sự kiện đánh nhau kết thúc

Lúc này, Triệu Chung Dương lùi về sau một bước, giấu điện thoại di động phía sau lưng.
Lâm Phàm hít sâu một hơi cũng không đành lòng nhưng đã mạnh mẽ giơ chân phải lên, lập tức đạp đối phương văng ra ngoài xa mấy mét.
“Đứng im hết cho tôi, hôm nay ai dám hành động thì tôi sẽ đánh người đó đến tàn phế luôn. Nếu không thì tôi sẽ theo họ của người đó.”
Một cước này vô cùng uy lực.
Ngã tư đường ở phố Vân Lý
Có vài chiếc xe cảnh sát đang chạy tới.
Khi đại đội trưởng Vương vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngay lập tức choáng váng.
Người tên Thiếu Kiệt lập tức tiến lên nói: “Đại đội trưởng! Anh đã tới rồi, tôi không cản được bọn người Trung đội trưởng Khâu. Nếu không nhanh chóng ngăn cản chuyện này lại thì thật sự phiền phức rồi.”
Sắc mặt của đại đội trưởng Vương trở nên nghiêm túc: “Ở đây các anh có nhiều người như vậy là để làm cái gì? Cứ đứng nhìn bọn họ làm chuyện xằng bậy như vậy sao?”
Thiếu Kiệt: “Đại đội trưởng! Chúng tôi cũng hết cách rồi, bây giờ bọn họ đều đang giận dữ, hơn nữa bọn họ vừa rồi...... Bọn họ.......”
Sắc mặt của đại đội trưởng Vương rất âm u đáng sợ: “Bọn họ cái gì? Nói rõ ràng cho tôi.”
Thiếu Kiệt: “Vừa rồi có hai cảnh sát đi tuần tra lại hỏi thăm thì bọn họ lập tức ra tay đánh luôn hai người đó.”
Vừa nghe xong những lời nói của Thiếu Kiệt thì đại đội trưởng Vương hoàn toàn sửng sốt, sau đó giận dữ hét lên: “Bọn họ ăn phải gan hùm mật gấu rồi phải không? Đi theo tôi, nếu bọn họ dám phản kháng thì bắt giam toàn bộ lại cho tôi.”
Thiếu Kiệt: “Dạ.......”
Lưu Hiểu Thiên dẫn theo người tới nơi cũng nghe được những lời này, sau đó lập tức gọi nhân viên cảnh sát: “Đi theo tôi.”
Giờ phút này tình hình giữa hai bên rất nguy hiểm nhưng Lâm Phàm không sợ hãi chút nào. Nếu như chờ chút nữa thật sự phải ra tay thì hắn sẽ không nương tay, nhất định sẽ đánh bọn họ tàn phế từng người một, thẳng tay đến chết mới thôi. Đây là do bọn họ tự tìm đến không trách người khác được.
Về phần kết quả sẽ ra sao, hắn hoàn toàn không lo lắng chút nào, đánh trước rồi nói sau đi.
“Dừng tay lại cho tôi.......” Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến một tiếng rống giận dữ.
Trung đội trưởng Khâu nhìn thấy người đi tới thì lập tức sững sờ: “Đại đội trưởng.......”
Đại đội trưởng Vương nhìn những người này một lượt rồi chỉ vào tay nói: “Tốt! Rất tốt! Có bản lĩnh quá rồi.”
Lưu Hiểu Thiên đi tới bên cạnh Lâm Phàm, sau đó nhìn thấy hai vị cảnh sát đang được người đỡ thì sắc mặt thay đổi: “Bọn họ bị làm sao vậy?”
Chuyện này nghiêm trọng, thật sự rất nghiêm trọng rồi.
“Hai vị đồng chí cảnh sát này là bị bọn họ đánh, bọn họ còn nói, nếu không phải nể tình hai vị đây còn mặc đồng phục cảnh sát thì sẽ không nương tay muốn đánh chết người luôn.” Người dân vây xung quanh mồm năm miệng mười nói.
Khi Lưu Hiểu Thiên còn làm quản lý trật tự đô thị thì chán ghét nhất chính là loại dùng bạo lực để chấp hành luật pháp. Mà khi thân đã làm cảnh sát thì càng chán ghét loại xử án không rõ ràng, không phân biệt tốt xấu thế này. Hiện tại, nghe thấy cảnh sát cũng bị đánh, anh ta thật sự nổi giận rồi.
Lúc anh ta vẫn còn làm quản lý trật tự đô thị cũng không dám đánh cảnh sát, bởi vì người chân chính bảo vệ trật tự xã hội là những vị này.
Đồng phục mặc trên người bọn họ cũng tương tự với đồng phục cảnh sát. Đương nhiên người dân căn bản sẽ không thể phân biệt được, đến cuối cùng sẽ đem toàn bộ trút lên người cảnh sát.
Lâm Phàm quay qua nhìn Lưu Hiểu Thiên: “Anh tự xử lý việc này đi.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu một cái, sau đó chỉ vào đám người này: “Bắt giam toàn bộ cho tôi, biết pháp mà phạm pháp, đến cả cảnh sát cũng dám đánh, các anh đúng là vô pháp vô thiên.”
Bọn người Trung đội trưởng Khâu lập tức phản kháng: “Các anh làm gì vậy, các anh muốn làm gì.”
Bốp!
Đại đội trưởng Vương quăng cho hắn ta một bạt tay, nổi giận nói: “Anh câm miệng cho tôi, các anh chờ nhận xử lý chuyện này đi, cách chức là còn nhẹ đó.”
Đại đội trưởng Vương biết một khi chuyện này nổ ra thì sẽ tạo nên tin tức chấn động. Người dân ở xung quanh nhiều như vậy, trong tay mỗi người đều cầm điện thoại nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ tạo nên hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Bây giờ bọn người Lưu Hiểu Thiên đã tới, chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ.
Tuy đây không phải là địa bàn của Lưu Hiểu Thiên quản lý, nhưng bọn họ sẽ liên hệ với cảnh sát nơi này. Đặc biệt là khi nhân viên có chức vụ ngang nhiên đánh cảnh sát, tất nhiên là phải bị giam giữ.
Đối mặt với nhiều người dân như vậy thì đại đội trưởng Vương phải đứng ra nói chuyện. Bây giờ anh ta phải trấn an tinh thần của những người dân quanh đây, chuyện này mặc kệ là ai đúng ai sai thì đám người quản lý trật tự đô thị cũng là người không đúng. Hơn nữa căn cứ vào báo cáo tình hình thực tế, đây chính là do bọn họ làm ra. Bọn họ bất chấp vương pháp, không coi ai ra gì, ngang ngược ương ngạnh, nhất định phải chịu xử lý nghiêm khắc.
Mà sau khi trở về, chuyện này cũng không phải do một mình đại đội trưởng là anh ta có thể quyết định, mà phải do lãnh đạo cao hơn ra chỉ thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận